PHÙ THUỶ XANH - Trang 139

sang hai bên theo một cách kỳ lạ không giống chó chút nào mà như một
người đang bị ù tai, rồi chạy vụt tới khúc quanh tiếp theo.

“Rufus!” Simon gọi. “Rufus!”

“Cháu cứ kệ nó,” Thuyền Trưởng Toms từ trong xe nói vọng ra. “Cháu quay
lại đây đi, chúng ta sẽ đi theo nó.”

Chiếc xe lại nổ máy xuôi theo con đường, họ vòng qua khúc quanh cuối
cùng và đi tới đối mặt với trang trại.

Căn nhà thấp màu xám dường như còn đổ nát hơn cả những gì Simon còn
nhớ. Giờ nó ngắm kỹ hơn những thanh gỗ đóng thành hình chữ thập trên cửa
trước; ngắm những dây leo mới bò lên cửa sổ mà không hề bị chặn lại; ngắm
những ô cửa sổ đây đó, đen ngòm và lởm chởm như một hàm răng thiếu đi
vài cái. Một lớp cỏ cao xanh mượt mới mọc lên xung quanh những thứ nông
cụ rỉ sét bị bỏ lại trên sân: một cái cày cũ chỉ còn lại bộ khung, một cái bừa,
phần còn lại của một chiếc máy kéo cũ đã mất bộ bánh xe khổng lồ. Trong
cái chuồng lợn bỏ hoang, cây tầm ma vươn lên cao vút, rậm rạp. Đâu đó
đằng sau căn nhà trang trại, Rufus sủa váng lên, và một đàn bồ câu giật mình
bay vụt lên không. Cây cỏ đang mọc tỏa ra một mùi ngai ngái.

Thuyền Trưởng Toms khẽ nói, “Thiên nhiên đang kéo đến xâm chiếm Trang
Trại Pentreath rồi, nhanh quá.”

Merriman đứng ở giữa sân, bối rối nhìn quanh mình. Những nếp nhăn trên
mặt ông dường như càng hằn sâu hơn. Thuyền Trưởng Toms tựa người vào
chiếc xe, mắt nhìn cái trang trại không dứt, một tay lơ đãng dùng cây gậy
chống vạch lên nền đất ẩm những đường nét vu vơ.

Will ghé mắt vào một trong những ô cửa sổ phía trước của trang trại, cố
căng mắt nhìn xuyên qua bóng tối. “Cháu nghĩ là chúng ta nên đi vào trong
xem sao,” cậu nói, nhưng không có vẻ tự tin lắm.

“Tớ không nghĩ thế đâu.” Simon nói. Nó đến đứng bên cạnh Will, và lần này
giữa hai đứa không còn căng thẳng nữa, mà chỉ cùng nghiền ngẫm một vấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.