PHÙ THUỶ XANH - Trang 14

“Trời, cháu bất ngờ quá!” Will nói. Cậu bắt tay ông. Bác Bill. Cậu đã được
đặt tên theo tên ông (Bill và Will đều là tên gọi tắt của William.) Ông là
người anh trai mà bố cậu yêu quý nhất, đã chuyển đến Mỹ sống cách đây lâu
lắm rồi và gây dựng được một công ty khá thành đạt... hình như là buôn bán
đồ gốm sứ thì phải. Will không nhớ đã từng bao giờ gặp ông chưa; Giáng
Sinh mỗi năm cậu đều nhận được một món quà từ Bác Bill không biết mặt,
ông cũng là cha đỡ đầu của cậu, và mỗi năm cậu đều viết một lá thư thăm
hỏi thông thường để cảm ơn ông, nhưng không bao giờ có thư trả lời.

“Cháu lớn quá nhỉ,” Bác Bill nói khi hai bác cháu đi vào nhà. “Khi bác
cháu ta gặp nhau lần trước, cháu chỉ mới là một chú nhóc bé tí tẹo gào khóc
trong nôi.”.

“Bác nói nghe như người Mỹ ấy,” Will nói.

“Chẳng có gì lạ,” Bác Bill đáp. “Bác đã là người Mỹ mười năm nay rồi
còn gì.”

“Bác chẳng bao giờ trả lời thư Giáng Sinh của cháu.”

“Thế cháu có thấy phật lòng không?”.

“Không, chẳng sao cả ạ.”

Cả hai bác cháu cùng bật cười, và Will tự nhủ là ông bác của cậu cũng
không đến nỗi nào. Thế rồi họ đã vào đến nhà, và bố cậu đang từ trên gác
xuống; ông đứng khựng lại, mặt đờ ra kinh ngạc.

"Billy!"

"Roger!"

“Chúa ơi” bố Will nói, “tóc anh đâu hết rồi?”

Sum họp với những người họ hàng đã lâu không gặp quả là mất thời gian,
nhất là trong những gia đình đông đúc. Họ nói chuyện đến hàng tiếng đồng
hồ. Will hầu như đã quên bẵng rằng ban nãy cậu còn rầu rĩ vì không có bạn.
Đến lúc ăn trưa thì cậu đã biết được là bác Bill và bác gái Fran đang ở Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.