PHÙ THUỶ XANH - Trang 17

“Lạ lắm phải không?” ông bác nói. “Một người cũng rất lạ. Ông ấy dạy ở
trường Oxford đấy. Một bộ óc lỗi lạc, nhưng bác đoán là cháu sẽ thấy ông ấy
hơi kỳ cục... rất nhút nhát, ghét gặp người lạ. Dù sao thì ông ấy cũng rất
đáng tin cậy,” ông vội nói thêm với bà Stanton. “Và là một tài xế tuyệt hảo.”

“Có chuyện gì vậy, Will?” mẹ cậu hỏi. “Trông con như vừa nhìn thấy ma
ấy. Con có sao không?”

“Không sao ạ? Will nói. “Không. Con chẳng sao hết.”

***

Simon, Jane và Barney loay hoay đi ra khỏi ga St Austell, tay xách lỉnh
kỉnh vali, túi giấy, áo mưa và sách. Đám đông trên chuyến tàu từ London
đến đang thưa dần xung quanh chúng, biến vào những chiếc ôtô, xe buýt,
taxi.

“Ông nói là ông sẽ đến đón bọn mình mà, phải không?”

“Tất nhiên là ông sẽ đến rồi.”

“Chị chẳng thấy ông đâu cả.”

“Ông chỉ đến muộn một tẹo thôi mà.”

“Ông Merry có đến muộn bao giờ đâu.”

“Bọn mình nên xem xe buýt đến Trewissick rời bến ở đâu, để đề phòng
trước.”.

“Không, ông kia rồi, em thấy ông rồi. Em đã bảo là ông không bao giờ đến
muộn mà.” Barney nhảy cẫng lên, tay vẫy vẫy. Rồi nó dừng lại. “Nhưng ông
không đi một mình. Có một người nữa đi cùng với ông.” Một thoáng giận
dữ len vào giọng nói của nó. “Và một thằng nhóc.”

***

Một chiếc xe bấm còi dứt khoát một, hai, ba lần, ngoài cửa nhà Stanton.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.