PHÙ THUỶ XANH - Trang 22

“Stanton” Barney nói.

“Đúng rồi. Will Stanton. Gõ trả lời đi, Barney.”

“Không” Barney nói.

Jane trố mắt nhìn nó. Mái tóc bạch kim của nó đã rũ xuống một bên che
mất mặt, nhưng em có thể thấy môi dưới của nó bĩu ra với cái vẻ ương
bướng mà em biết rất rõ.

“Tại sao lại không chứ?”

“Bây giờ thì nó thôi gõ rồi,” Barney đáp lảng.

“Nhưng tỏ ra thân thiện thì có hại gì đâu.”

“Ờ. Không. Ờ. Em cũng chẳng biết nữa... đến là bực mình. Em không hiểu
sao Ông Merry lại cho nó đi cùng. Làm sao mà chúng ta có thể tìm được
cách giành lại chiếc chén Thánh khi có một thằng nhóc lạ mặt quẩn quanh
chứ?”

“Có lẽ là Ông Merry không thể không cho nó theo,” Jane nói. Em xõa tóc và
lôi từ trong túi ra một chiếc lược. “Ý chị là, bạn của ông là ông Stanton đã
thuê ngôi nhà này, và Will là cháu ông Stanton. Chỉ có vậy thôi, phải không
nào?”

“Bọn mình có thể thoát được nó dễ thôi,” Simon tự tin nói. “Hoặc là giữ
không cho nó lại gần. Nó sẽ sớm nhận ra là bọn mình không muốn có nó,
trông nó có vẻ khá là sáng dạ đấy.”

“Ờ, nhưng ít ra chúng mình cũng phải tỏ ra lịch sự,” Jane nói. “Bắt đầu từ
bây giờ... chỉ vài phút nữa là đến giờ ăn tối rồi.”

“Tất nhiên,” Simon ôn tồn đáp. “Tất nhiên rồi.”

***

“Thật là một nơi tuyệt vời,” Will nói, mặt ửng hồng vui thích. “Cháu có thể
nhìn thẳng ra bến cảng từ cửa sổ phòng cháu. Ngôi nhà này là của ai ạ ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.