PHÙ THUỶ XANH - Trang 31

“Chính là hắn đấy," Barney nói. Nó bực bội nhìn chằm chằm theo con
đường trống trơn

Will cũng nhìn theo, tay vặn vẹo cái khoá kéo ở áo khoác. Cậu nói với vẻ
mạnh mẽ không ngờ " Mình ngu quá, ngu quá, mình biết là thể nào có
chuyện…chỉ không tỉnh táo, đang mải nghĩ đến…” Cậu lắc đầu như muốn
hất một cái gì ra. “Hắn đã làm gì?”

“Hắn như dở người ấy. Điên khùng.” Barney gần như không còn nói nổi nữa
vì tức giận. “Em đang ngồi vẽ dưới kia, thì bỗng dưng hắn từ đâu xuất hiện,
xé bức tranh ra khỏi tập giấy vẽ của em và bỏ chạy. Người bình thường thì ai
làm thế làm gì?”

“Em có biết hắn không?”

“Không. Ờ, thật ra là em có nhìn thấy hắn, nhưng mới chỉ hôm nay thôi. Hắn
ngồi vẽ dưới bến cảng với một cái giá vẽ.”.

Will toét miệng cười. Một nụ cười thật ngớ ngẩn, Barney nghĩ. “Nghe thì có
vẻ như hắn cho là bức tranh của em đẹp hơn tranh của hắn.”

“Ồ, thôi đi,” Barney sốt ruột nói.

“Ờ, thế tranh của hắn trông ra sao?”

“Rất lạ. Trông kỳ quái lắm.”

“Đấy, thấy chưa.”

“Thấy cái quái gì. Nó rất kỳ lạ, nhưng cũng đẹp, đẹp theo kiểu bệnh hoạn
ấy.”

“Trời ơi,” Will nói, mặt bỗng đờ ra. Barney quắc mắt nhìn vào khuôn mặt
tròn với mái tóc nâu dày của cậu, và càng thấy bực mình hơn bao giờ hết.
Nó bắt đầu nghĩ cách chuồn đi.

“Hắn có một con chó trong xe,” Will lơ đãng nói.

“Một con chó ấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.