PHÙ THUỶ XANH - Trang 32

“Sủa như điên. Em không nghe thấy à? Nó nhảy loạn lên nữa. Suýt nữa thì
nó đã nhảy ra khỏi xe khi hắn ta trèo lên. Mong là nó không nhai mất bức
tranh của em.”

“Em nghĩ là nó sẽ nhai thôi,” Barney lạnh lùng nói.

“Một con chó rất đẹp,” Will nói tiếp, vẫn với cái giọng lơ đễnh, mơ màng
như vậy. “Giống chó săn lông xù của Ireland, lông đỏ rực. Người tử tế chẳng
ai lại nhốt một con chó như thế trong xe cả.”

Barney đứng sững như trời trồng, nhìn cậu. Ở Trewissick chỉ có một con chó
duy nhất như vậy. Đột nhiên nó nhận ra rằng ngay phía bên kia đường là
ngôi nhà cao màu xám quen thuộc. Cùng lúc đó, cánh cổng bên ngách ngôi
nhà bật mở, và một người đàn ông bước ra: một ông già to khoẻ, có bộ râu
xám ngắn, đang tựa vào một cây gậy. Ông đứng trên đường, thọc hai ngón
tay vào miệng và huýt lên một tiếng hai nốt sắc gọn. Rồi ông gọi, “Rufus?
Rufus?”

Barney vội vã chạy ngay về phía ông. “Thuyền Trưởng Toms? Ông là
Thuyền Trưởng Toms phải không ạ? Ông ơi, cháu có biết Rufus, cháu đã
giúp trông nó hè năm ngoái, và cháu nghĩ là có người đã bắt mất nó rồi. Một
gã đàn ông đã nhốt nó trong xe ôtô và lái đi, một gã đàn ông tóc dài mặc đồ
đen, hắn đáng sợ lắm.” Nó ngừng lại. “Tất nhiên, nếu đó là người quen của
ông thì...”

Ông già có chòm râu xám chăm chú nhìn Barney. “Không” ông nói, chậm
rãi, thận trọng. “Ta không quen người nào như thế. Nhưng có vẻ như cháu
biết Rufus thật. Và căn cứ vào mái tóc cháu thì ta đoán cháu là cậu cháu út
của Merriman. Một người thuê nhà của ta, hè năm ngoái, đúng không? Đám
trẻ con tinh mắt ấy.”

“Đúng thế ạ.” Barney mỉm cười. “Cháu là Barnabas. Barney.” Nhưng có
một điều gì trong thái độ của Thuyền Trưởng Toms khiến nó bối rối: dường
như cùng lúc đó ông cũng đang trò chuyện với ai khác nữa. Ông già thậm
chí còn không nhìn nó, ông như đang nhìn trân trân vào mặt nước, vô cảm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.