PHÙ THUỶ XANH - Trang 35

Như để đáp lại cơn gió đó, một tia sáng đột ngột lóe lên ở phía bên kia Vịnh
Trewissick, trên mũi đất đối diện với Mũi Kemare. Cùng lúc đó một hơi ấm
bất ngờ phả vào lưng Jane. Em quay ngoắt lại, và thấy mấy dáng người tối
sẫm nổi lên trên nền ngọn lửa bốc cao, nơi người ta vừa đốt một đống củi
rều và cành khô chất cao đã nằm chờ đêm nay trở thành lửa mừng. Bà
Penhallow đã bảo với em rằng hai đống lửa hiệu này sẽ cháy cho đến khi
đoàn thuyền đánh cá quay về, những ngọn lửa bốc lên suốt đêm đến khi trời
rạng sáng.

Bà Penhallow: giờ lại có một bí ẩn nữa. Jane nhớ - lúc chiều hôm đó khi em
đang ngồi một mình trong phòng khách, lật lật một quyển tạp chí, đợi
Simon. Em đã nghe thấy tiếng hắng giọng lo lắng, và ở ngưỡng cửa bếp là
bà Penhallow, tròn trịa, hồng ào, và có vẻ bồn chồn khác hẳn thường lệ.

“Lếu cháu muốn đi xem nễ kết tối lay, cưng à, thì cứ việc,” bỗng nhiên bà
nói.

Jane chớp mắt nhìn bà. “Lễ kết ấy ạ?”

“Nễ kết Phù Thủy Xanh.” Cái chất giọng Cornwall luyến láy của bà
Penhallow dường như càng rõ hơn bình thường. “Phải mất cả đêm cơ, nghi
nễ ấy dài nắm, và thường thường thì người nạ không được nại gần đâu.
Nhưng nếu cháu thấy thích thì...dù sao thì cháu cũng nà cô bé duy nhất gần
gũi với ông Giáo Sư...” Bà khẽ phẩy tay như để tìm từ “Các bà ấy đều đã
bằng nòng rồi, và bác sẽ rất vui được đưa cháu đi.”

“Cảm ơn bác,” Jane nói, bối rối nhưng hài lòng. “À mà... bác Stanton đi
cùng được không ạ?”

“Không” bà Penhallow đáp lại dứt khoát Bà nói thêm, giọng nhẹ nhàng hơn,
khi thấy lông mày Jane nhướn lên, “Bà ấy nà người lước ngoài, cháu hiểu
không. Dư thế không thích hợp.”

Đứng trên đỉnh mũi đất, mắt nhìn vào đống lửa, Jane nhớ lại sự dứt khoát
thẳng thừng trong những lời ấy. Em đã chấp nhận lời tuyên bố đó, và sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.