PHÙ THUỶ XANH - Trang 40

Cùng lúc đó một nhóm bốn cô gái rời khỏi đám đông và chạy tới bên cái
hình người kết bằng lá to lớn, tối sẫm. Họ đang cười khúc khích đến rung cả
người, cô nọ gọi cô kia; một cô, to cao hơn và ồn ào hơn ba cô còn lại, chạy
tới ôm chặt lấy cái thân hình bằng cành táo gai vươn cao bên trên đầu cô ta.

“Hãy ban cho chúng tôi những người chồng giàu có, hỡi Phù Thủy Xanh,
chúng tôi cầu xin người!” cô ta kêu lên.

“Nếu không thì ban cho chị ta anh chàng Jim Tregoney ấy!” một cô khác
hét. Họ cùng cười rú lên và quay trở lại chỗ những người khác.

“Đó!” người phụ nữ nói. “Kẻ xuẩn ngốc còn không bị làm hại, mà phần lớn
bọn họ đều như thế cả. Và vì thế người hiểu biết cũng chẳng sao đâu. Cháu
lại đây đi.”

Bà bước đến bên cái hình thù to lớn lặng câm, đặt một tay lên nó và nói điều
gì đó mà Jane không nghe thấy được.

Một cách sợ sệt, Jane đi theo bà. Khi lại gần Phù Thủy Xanh, em lại cảm
thấy sức mạnh phi thường của nó, nhưng cũng cảm thấy cả nỗi cô đơn vô
cùng nữa. Nỗi u uẩn dường như lơ lửng trên nó như một màn sương. Em
đưa tay ra nắm lấy một cành táo gai, rồi ngưng lại. “Ôi,” em thốt lên, “tôi
ước gì người được hạnh phúc.”

Vừa nói em vừa nghĩ: thật là trẻ con biết bao, khi mà mày có thể ước bất kỳ
điều gì, thậm chí là ước lấy lại được chén Thánh, cho dù tất cả là vớ vẩn đi
chăng nữa thì ít ra mày cũng có thể thử…Nhưng người phụ nữ Cornwall có
cặp nghiêm nghị lại đang nhìn em với một vẻ tán đồng pha lẫn ngạc nhiên
kỳ dị.

“Một điều ước nguy hiểm!” bà nói. “Bởi vì trong khi người này có thể tìm
thấy hạnh phúc trong những điều vô hại, kẻ khác lại chỉ thấy được niềm vui
bằng cách gây tổn thương. Nhưng cũng có thể nó sẽ đem đến những điều tốt
lành.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.