PHÙ THUỶ XANH - Trang 47

“Được, được, được,” Simon bao dung nói. “Bọn mình sẽ giúp cho nó vui vẻ.
Dẫn nó đi leo núi hay là gì đấy. Nào, Jane, kể cho bọn anh nghe về Phù
Thủy Xanh đi.”

Nhưng Jane không để ý nghe nó nói. “Lạ thật,” em chậm rãi lên tiếng. “Em
không định nói chuyện Will biến đi, mà là một điều cậu ta đã nói. Cậu ta
mới biết ông Gumerry có ba ngày, và cậu ta vốn khá là lịch sự. Thế nhưng
vừa rồi khi cậu ta nhắc đến ông mà không suy nghĩ gì, khi mà lời lẽ cứ tự
nhiên buột ra lúc ta không để ý ấy... cậu ta lại không gọi ông Gumerry là
“ông của các cậu hay là Giáo Sư Lyon như bình thường vẫn gọi. Cậu ta gọi
ông là ‘Merriman’. Cứ như thể hai người bằng tuổi nhau ấy.”

CHƯƠNG BỐN

Chính bầu trời đã mở màn cho chuỗi sự kiện kỳ lạ suốt phần còn lại của
ngày hôm ấy. Khi ba đứa trẻ nhà Drew đi dọc Mũi Kemare quay về bến cảng
thì mặt trời đã ở rất cao trên đầu chúng nhưng không tỏa ra một chút hơi ấm
nào, vì trong khi mặt trời lên cao thì một màn sương mờ cũng bắt đầu kéo
đến. Chỉ một lát sau màn sương đã bao phủ hết cả bầu trời, và mặt trời lơ
lửng trên đó, vừa quen thuộc vừa lạ lùng, tựa như một quả cam phủ lông.

“Sương nóng đấy thôi,” Simon nói khi Jane chỉ cho nó thấy. “Hôm nay sẽ
đẹp trời cho mà xem.”

“Em không biết,” Jane nghi ngại nói. “Em thấy nó cứ là lạ thế nào ấy, giống
như điềm báo nguy hiểm thì đúng hơn...”

Đến khi chúng ăn xong một bữa sáng thịnh soạn ở nhà do bà Penhallow
đang ngái ngủ chuẩn bị thì màn sương đã dày thêm lên.

“Nó sẽ tan đi thôi,” Simon nói. “Khi mặt trời lên cao hơn.”

“Em ước gì Ông Merry quay về,” Jane nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.