PHÙ THUỶ XANH - Trang 48

“Đừng lo nữa. Will Stanton cũng chưa về, chắc là hai người đang nói
chuyện với bác Penhallow hay là ai đó. Mà sáng nay mày làm sao thế?”.

“Cần được ngủ một giấc,” Barney nói. “Tội nghiệp chị ấy. Cả đêm không
ngủ.”

“Tội nghiệp cái quái gì chứ,” Jane nói, nhưng chưa kịp dứt lời thì đã ngáp
một cái thật to.

“Chị thấy chưa?” Barney đắc thắng bảo.

“Chắc là em nói đúng.” Jane đấu dịu nói, và em đi lên phòng, đặt đồng hồ
báo thức để một tiếng nữa nó sẽ đánh thức em dậy.

Khi tiếng chuông báo thức chói tai reo vang trong đầu, em thức dậy mà
chẳng hiểu ra làm sao cả. Mặc dù rèm cửa đang kéo ra, trong phòng vẫn lờ
mờ tối. Trong một thoáng Jane ngỡ đang là đêm, và em đã dậy sớm, nhưng
rồi trong đầu em hiện ra hình ảnh Phù Thủy Xanh đang rơi, rơi xuống mặt
biển buổi sớm, và em hốt hoảng nhảy vội ra khỏi giường. Bầu trời bên ngoài
chở nặng những đám mây đen; em chưa bao giờ thấy cái gì giống như thế.
Ánh sáng lờ mờ đến nỗi như thể hôm đó mặt trời không hề mọc vậy.

Simon và Barney đang ngồi với nhau ở dưới nhà, lo lắng nhìn lên trời. Jane
biết là sáng sớm hôm đó ông bà Stanton đã rời Trewissick để tham quan các
mỏ đất sét trong hai ngày, và hai anh em báo rằng bà Penhallow đã đi ngủ.
Còn Merriman và Will Stanton thì vẫn chẳng thấy đâu.

"Nhưng ông Gumerry đang làm gì mới được chứ? Hẳn đã xảy ra chuyện gì
rồi!”

“Anh không biết bọn mình có thể làm gì nữa ngoài việc ngồi đợi.” Simon
giờ cũng đâm ra ủ rũ “Ý anh là, bọn mình có thể đi tìm ông, nhưng bắt đầu
từ đâu bây giờ?”

“Ngôi nhà Xám,” Barney đột nhiên nói.

“Ý kiến hay đấy. Đi nào, Jane.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.