PHÙ THUỶ XANH - Trang 62

vào một lối mòn hẹp rậm rạp; một tấm biển ở góc đường có đề TRANG
TRẠI PENTREATH. Hai bên lối mòn, cành cây vươn cao đan vào nhau
thành một vòm lá; ngay cả dưới ánh nắng ban ngày lối mòn vẫn đầy bóng
râm, mát lạnh, chỉ loáng thoáng mấy vệt nắng rọi qua. Bất thình lình một
linh tính đáng sợ tràn ngập khắp người Simon. Nó đứng sững lại như hóa đá.

Barney liếc nhìn lại qua vai. “Sao thế?”

“Anh cũng không biết nữa.”

“Anh nghe thấy gì à?”

“Không. Anh chỉ thấy... như thể trước kia anh đã đến đây rồi vậy...” Simon
rùng mình. “Cảm giác kỳ quái thật.”

Barney lo ngại nhìn nó. “Hay có lẽ bọn mình nên quay về thật?”

Simon không trả lời; nó đang nhìn về phía trước, lông mày nhíu lại. Rufus,
vừa biến mất sau khúc quanh trên lối mòn một phút trước, đang lao trở lại,
cuống quít một cách khó hiểu.

“Chui vào bụi cây, mau!” Simon túm lấy tay Barney, và với con chó theo sát
sau gót chúng vội chuồn vào đám cây và bụi rậm mọc dày kịt ở bên đường.
Trong đó, cẩn thận dò từng bước một từ cây này tới cây kia để tránh tiếng
chân lạo xạo, chúng nhích dần tới trước cho tới khi nhìn thấy một phần lối
mòn nằm trước mặt, phía sau khúc quanh. Chúng không nói hay thì thầm gì;
gần như không dám thở nữa, và dưới chân chúng Rufus cũng phủ phục im
lìm như chết.

Ở đó, phía trước mặt chúng, cây đã thưa bớt, lối mòn không còn là một
đường hầm dưới vòm lá nữa. Thay vào đó chúng nhìn thấy một cánh đồng
rộng rải rác những thân cây to đơn độc và các bụi rậm. Ngang qua cánh
đồng, con đường mòn chỉ còn là một lối đi cỏ mọc um tùm, hai vết xe lún
uốn lượn kéo dài đến chỗ cây mọc dày trở lại. Có vẻ như chẳng có mấy ai đi
đến Trang trại Pentreath cả. Và chẳng thấy bóng dáng một trang trại nào hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.