PHÙ THUỶ XANH - Trang 69

cổ đã rơi xuống biển, và chỉ trong bản viết cổ ấy mới có điều bí mật giải mã
được những dòng chữ quan trọng sống còn viết trên chiếc chén kia...

Ánh sáng lờ mờ trong căn nhà lưu động không thể át được vầng sáng tỏa ra
từ chiếc chén Thánh, nó vàng rực lên như lửa trước mặt chúng, ấm áp, lấp
lánh. Simon khẽ nói, “Nó không sao cả. Khi một vết xây xước.”

Một giọng lạnh lẽo từ trong bóng tối vang lên “Nó đã được giữ gìn rất cẩn
thận.”

Chúng đột ngột bị kéo ra khỏi sự mê mải với chiếc chén Thánh và quay trở
lại cảnh tranh tối tranh sáng đáng sợ với gã họa sĩ đến từ Bóng Tối. Cặp mắt
nhỏ, đen và sáng quắc của gã đàn ông long lanh nhìn chúng từ bên kia chiếc
bàn; hắn chỉ còn là một mảng màu đen trắng không thực, mắt đen, mặt
trắng, tóc đen. Và trong giọng hắn giờ đã có một vẻ tự tin và mạnh mẽ hơn
hẳn, một thoáng đắc thắng.

“Ta cho phép các cậu nhìn thấy chiếc chén” hắn nói, “để thỏa thuận một
điều với các cậu.”

“Ông mà đòi thỏa thuận với chúng tôi ấy à?” Simon hỏi, giọng cất lên cao
và to hơn là nó muốn. “Ông chỉ biết đi đánh cắp mà thôi. Bức tranh của
Barney, con chó của Thuyền Trưởng Toms. Và chiếc chén... hẳn là chính
ông đã đánh cắp nó từ viện Bảo Tàng, hoặc là bạn bè của ông...”

“Ta chẳng có bạn bè nào hết.” gã đàn ông bất ngờ đáp nhanh; dường như đó
là một phản ứng cay đắng mà hắn không kịp ngăn lại, và trong một thoáng
cái nhìn lạnh lùng của hắn hơi chao đảo, hắn cũng biết vậy. Ngay tức thì hắn
lấy lại vẻ bình tĩnh, và nhìn xuống hai anh em một cách hoàn toàn tự chủ.

“Trộm cắp cũng có thể là một cách để đạt được điều mình muốn, hai anh
bạn trẻ ạ. Điều ta muốn hết sức đơn giản, và nó chẳng đem lại hậu họa gì. Ta
chỉ yêu cầu các cậu dành cho ta năm phút thôi. Hay đúng hơn là yêu cầu em
trai của cậu, và yêu cầu cả một tài năng…đặc biệt... mà cậu bé có được
nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.