PHÙ THUỶ XANH - Trang 83

“Chắc ạ,” Simon lo sợ đáp.

“Thế thì nó vẫn còn ở đó,” Will nói, và trước sự kinh ngạc của lũ trẻ, cậu
cùng với ông Merriman xoay người vụt chạy, chạy đến cuối mũi đất, về phía
mặt biển ở đằng xa.

Họ chạy với sự nhanh nhẹn dẻo dai của loài vật, ông già cao gầy và cậu bé
chắc khỏe, những bước chạy dài cấp bách khiến họ như không còn tuổi và
mọi nét quen thuộc ở vẻ bề ngoài của họ biến mất, nhanh hơn, nhanh hơn,
nhanh hơn. Và khi đến đám đá ở cuối mũi đất họ không dừng lại, mà chạy
tiếp. Will nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh Mũi Kemare và lao mình vào không
trung, vào bầu trời trống trải, hai tay dang rộng, nằm trên gió như chim và
theo sau cậu là Merriman, mớ tóc bạc trắng của ông bay phất phơ chẳng
khác gì mào chim diệc. Trong một khoảnh khắc hai dáng người xoải dài tối
sẫm như lơ lửng trong không trung, rồi một cách chậm rãi như thể thời gian
cũng đang ngừng thở, họ lao xuống, và biến mất.

Jane thét lên.

Simon nói, giọng nghẹn lại vì kinh hoàng. “Họ sẽ chết mất! Họ sẽ chết
mất!”

Thuyền Trưởng Toms quay về phía chúng, khuôn mặt hồng hào của ông
nghiêm lại. Ông không tựa vào cây gậy của mình nữa; người ông như vươn
lên cao hơn trước. Ông chìa một tay ra chỉ thẳng vào chúng, năm ngón tay
xòe rộng. “Hãy quên đi,” ông nói. “Hãy quên đi.”

Chúng đứng sững trong một thoáng, không nhận thức được gì, và ông
thương hại ngắm nhìn vẻ kinh hoàng từ từ rời khỏi mặt chúng, để lại ba
khuôn mặt vô hồn, vô cảm.

Ông nhẹ nhàng nói, “Nhiệm vụ của tất cả chúng ta là giữ cho kẻ thuộc phe
Bóng Tối nọ không đến gần Phù Thủy Xanh. Will và ông của các cháu đã đi
đến chỗ đám ngư dân, đó là một hướng... còn bốn ông cháu ta phải canh
chừng một hướng khác, từ nhà nghỉ của các cháu và Ngôi nhà Xám. Hãy
biết điều này. Đừng hoảng sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.