PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 119

Lênh đênh trên biển mãi cũng có ngày cập bến San Francisco. Vừa đến nơi
thì những nhân vật quan trọng của địa phương đã ra mãi tận tàu và bày tỏ
sự hân hoan chào đón chúng tôi. Đó mới chỉ là bước đầu của sự nghênh
đón. Người xem trên bờ đông nghịt. Từ đó phát ra tiếng súng đón chào
đoàn chúng tôi. Mà họ bắn thì chúng tôi cũng phải bắn lại để đáp lễ, nhưng
xung quanh điều này cũng có một chuyện buồn cười.

Anh Katsu Rintarō có quyền chỉ huy sau ngài thuyền trưởng Kimura,
nhưng vốn là người không quen tàu bè, sóng gió, nên trong suốt chuyến đi
lúc nào anh cũng khật khừ như người ốm, không thể ra khỏi phòng riêng
của mình. Nhưng khi tàu cập bến, anh khỏe lại và điều hành mọi việc ra
dáng một người chỉ huy. Khi đó đã xảy ra sự tranh cãi về chuyện nổ súng
đón chào. Theo ý của anh Katsu, chúng tôi không thể nổ súng đáp lễ được.
Không bắn lên còn hơn là đáp lại một cách vụng về. Lập tức, anh Sasakura
Tōtarō , người chịu trách nhiệm về kỹ thuật lái tàu khăng khăng:

- Làm gì có chuyện không dùng được! Để tôi bắn cho mà xem!

- Vớ vẩn! Các cậu bắn được thì tớ xin nộp đầu cho các cậu!

Bị đùa lại như thế, nhưng anh Sasakura không chịu và nhất quyết, dù thế
nào cũng sẽ bắn để đáp lễ, nên ra lệnh cho thủy thủ lau chùi lại đại bác,
chuẩn bị sẵn sàng thuốc nổ, cầm đồng hồ cát tính giờ. Kết quả là đã nổ
súng đáp lễ giòn giã. Thế là anh Sasakura tỏ vẻ huênh hoang: “Tôi đã làm
mọi việc đầu xuôi đuôi lọt rồi. Vậy thì cái đầu của anh Katsu sẽ là của tôi!
Nhưng vẫn đang trong chuyến đi, còn nhiều việc phải làm, thôi thì tạm thời
cứ cho tôi gửi tạm trên người anh Katsu đã nhé!”. Anh nói thế làm cả tàu
cùng cười vang. Nhưng nói gì thì nói, chuyện nổ súng đón chào quả thực là
rất tuyệt vời!

Sự đón tiếp tận tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.