PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 298

trường Keiō-gijuku, các học sinh cũ của trường đang cố gắng quyên tiền.
Nếu làm được điều đó thì quả thực là có ích và tôi rất mừng. Nhưng liệu có
làm được hay không, tôi chỉ lặng yên quan sát mà thôi.

Không nhờ ai viết lời tựa sách

Hơn nữa, cả chuyện báo Jiji shimpō cũng vậy. Không phải ngay từ đầu tôi
đã có ý nghĩ đến khi nào đó sẽ đóng cửa chứ không hứa hẹn sẽ kéo dài việc
ra báo. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nên cũng không lo lắng như việc xóa
bỏ trường học đã kể ở trên. Thêm nữa, việc tôi không nhờ ai viết giúp lời
tựa sách cũng là với ý nghĩa này. Bởi vì, nhờ vào lời tựa của người khác mà
tăng uy tín xuất bản, thì đó sẽ trở thành danh dự của mình.

Thực ra, có thể nói đó là một kế lược, nếu như muốn bán được nhiều sách.
Thế nhưng, trong suy nghĩ của tôi không cần phải như thế. Trong tâm tôi
cũng mong sách của mình được phổ biến ra ngoài xã hội, nhưng mặt khác,
dù có hoàn toàn không bán được, tôi cũng không hối hận. Vì đã chuẩn bị
tinh thần như vậy, nên tôi không nhờ ai viết những câu chữ không đâu vào
đâu, không có ích lợi thực tế gì.

Cách xử sự với mọi người

Cách xử sự với mọi người, tôi cũng theo như cách viết sách. Từ nhỏ, xét về
tính cách, tôi là người thích thể hiện mình. Mặc dù giao thiệp rộng, nhưng
không bao giờ cãi nhau với ai. Bạn thì tôi có rất nhiều và trong những mối
kết giao đó tôi cũng không quên chuẩn bị tinh thần cho hồi kết thúc. Tôi
vẫn thân thiết với họ như trước kia, nhưng khó có thể đảm bảo rằng họ
không thay lòng đổi dạ. Nếu có chuyện như thế, tôi sẽ phải chấm dứt mối
kết giao đó. Không quan hệ với nhau nữa, nhưng nếu họ làm hại gì đến
mình thì tôi ghét và không bao giờ lại gần. Vì điều này mà mất đi một, hai
người bạn hữu, trở nên buồn chán, một mình cô độc cũng không sao. Chắc
chắn tôi sẽ không hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.