PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 38

- Tôi có hai bộ kimono này bán đi có thể đủ để trả tiền ăn. Ngoài ra, tôi còn
có sách, nhưng chắc không giải quyết được chuyện gì. Tôi cũng có thể ký
gửi hai thanh kiếm, nhưng còn cần trong khi đi lại. Khi nào đến Ōsaka, ông
cứ qua Kurayashiki của lãnh địa Nakatsu mà lấy!

Tôi nói đến thế mà ông chủ thuyền vẫn không chịu nghe:

- Kurayashiki của lãnh địa Nakatsu thì tôi biết, nhưng cậu thì tôi không biết
là ai! Cậu cứ theo thuyền đến Ōsaka, khi nào lên đấy tôi sẽ lấy. Sau mấy
ngày cũng được, chứ giữa đường tự dưng lại đòi xuống là không xong với
tôi!

Tôi là người đi nhờ vả nên cố nhún nhường. Nhưng càng nhún nhường ông
chủ thuyền càng khăng khăng không chịu và càng thêm nóng giận, to tiếng
hơn. Giữa lúc gay go ấy, có một người vốn làm nghề buôn ở Shimonoseki
tiến lại gần bảo:

- Việc này để tôi!

Nói rồi, anh quay về phía ông chủ thuyền bảo:

- Lão nói vô lý quá đấy! Người ta đã có hai bộ kimono để trả thay cho tiền
ăn rồi còn gì nữa? Ông này là võ sĩ hẳn hoi, thèm gì mà lừa ông vài đồng
bạc? Nếu giả sử ông ta có chạy làng thật, thì tôi sẽ trả cho ông! Thôi, ông
võ sĩ cứ đi đi, có đâu tôi chịu!

Nghe thấy thế, ông chủ thuyền yên tâm, không kỳ kèo gì thêm nữa. Tôi như
người chết đuối vớ được cọc, rối rít cảm ơn anh bạn người Shimonoseki tốt
bụng rồi nhảy phắt lên bờ.

Đi bộ suốt 15 Ri trong đêm tối

Trong suốt chặng đường dài 15 Ri từ Akashi đến Ōsaka, tôi không xin nghỉ
trọ ở đâu được. Trong túi chỉ còn vẻn vẹn 60 hay 70 Mon gì đó, tức là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.