PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 48

Tôi hiểu là không thể thuyết phục được cha nuôi, nhưng những điều tôi đã
nghĩ trong lòng thì phải nói ra. Mà nói ra thì vì Nakatsu nhỏ, nên lời đồn
lan đi rất nhanh. Mới thoáng mà hàng xóm đã đều biết chuyện.

Gần nhà tôi có bác hàng xóm hơn tuổi mẹ tôi một chút, tên là Yae (Bát-
Trọng). Bây giờ, tôi vẫn nhớ mặt bác. Biết chuyện, bác sang rủ rỉ với mẹ
tôi: “Tôi nghe nói về việc cậu Yukichi lại lên Ōsaka học tiếp. Cô lại cho nó
đi à? Cô có lẩm cẩm không đấy?”. Tình hình xung quanh, nói chung, là như
vậy. Thân tôi chẳng khác nào chiếc thuyền nan bé nhỏ bị sóng dập dình bên
bờ nước, như câu ca trong một bài hát, không có chỗ bấu víu.

Bàn chuyện trực tiếp với mẹ

Trong tình cảnh ấy, tôi thầm nghĩ: “Thế này không còn cách nào khác, chỉ
còn nước cuối cùng là nói khó với mẹ thôi. Mẹ đồng ý thì không còn phải
sợ ai nữa”. Nghĩ thế, nên tôi thủ thỉ với mẹ: “Mẹ ạ, con đã phải vất vả lặn
lội đi Nagasaki rồi Ōsaka học, nhưng vẫn còn dở dang. Theo con nghĩ, nếu
học hành thấu đáo sẽ có thể làm nên một điều gì đó. Cứ ở trong lãnh địa
này thì không bao giờ có thể ngẩng cao đầu lên được, chắc chắn sẽ bị vùi
dập thôi! Dù có thế nào con cũng không bao giờ nghĩ là ở lại Nakatsu để bị
người ta vùi dập như thế. Mẹ ở nhà chắc sẽ buồn đấy, nhưng thôi, cứ cho
con đi đi. Lúc con sinh ra, cha đã bảo sẽ cho con vào chùa làm sư. Bây giờ,
mẹ cứ coi như là con đi tu rồi, đừng mong gì nữa”.

Khi đó, nếu tôi ra đi thì ở nhà chỉ còn lại mẹ và cháu gái con người anh đã
mất. Cháu tôi mới lên ba, còn mẹ tôi đã ngoài năm mươi. Chỉ có hai người,
một già một trẻ, nên sẽ rất buồn và cô quạnh. Nhưng tôi đã nói rõ với mẹ
rằng: “Con sẽ đi Ōsaka. Mẹ với cháu ở lại trông nom nhà cửa giúp con!”.
Tôi thưa chuyện như vậy và mẹ tôi cũng là người biết suy đoán tình hình
nên bảo:

- Ừ thôi, con cứ đi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.