PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 79

Phương) , tiểu quốc Geishū (Nghệ-Châu) tên là Mitō Genkan (Tam-Đao
Nguyên-Khoan):

- Tớ được người ta mang cho cá Tai ngâm tương, cậu có ăn không?

- Hay quá nhỉ. Đúng là vị cá ngon có khác!

Mitō vui mừng ăn hết. Để hai tiếng sau, tôi mới bảo:

- Khổ thân cậu, lúc nãy không phải cá Tai đâu. Đấy là cá nóc ngâm tương
mà tớ xin ở Kurayashiki của lãnh địa Nakatsu về đấy! Chắc cậu biết thời
gian cần để tiêu hóa thức ăn chứ? Bây giờ, có uống thuốc giải độc gì thì
cũng vô ích thôi. Nếu nôn ra được chất độc của cá thì nôn thử tớ xem nào!

Cậu Mitō cũng học ngành y nên quá hiểu điều đó. Cậu ta lo lắng và trở nên
giận dữ đến mức lao vào cào cấu tôi. Sau đó, tôi cũng nghĩ mình làm hơi
quá, nên rất lo lắng, vì ăn cá nóc rất dễ xảy ra chuyện tày trời.

Lấy trộm đồ trong quán ăn

Tôi đã có lần kể về việc bị người bán cây cảnh ở Goryō nghi cho tội ăn cắp,
nhưng chuyện bị nghi ngờ đó cũng có lý do. Quả thực, học trò trường
Ogata hay đi lấy trộm đồ thật. Ăn cắp ở đây không phải là chủ định ăn cắp
như kiểu vào tận cửa hàng kimono để lấy những cây lụa về, mà chỉ ở mức
độ ăn uống ngoài quán, khi về thì lén trộm những đồ nhỏ dễ giấu như chén
rượu, đĩa nhỏ.

Các học trò trong trường coi đấy như “chiến tích” của mình. Những dịp có
liên hoan như chia tay ai chẳng hạn, thì những thứ thu hoạch được trưng ra
rất nhiều. Trong đó, có người mới tối hôm trước đi nhậu và giấu chiếc đĩa
to sau lưng đem về, có người còn lấy cả đĩa thức ăn.

Lại có người bảo: “Toàn những thứ xấu mà các cậu cũng lấy, kém quá.
Xem đồ của tớ mang về đây này!”. Cậu bạn đó đã từng gói bộ đĩa nhỏ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.