PHỤC SINH - Trang 107

xử đúng vào phiên toà mà mình làm bồi thẩm. Mười năm nay chẳng gặp
mặt, đến nay thì nàng lại ngồi trên ghế bị cáo? Rồi sẽ sao đây. Chỉ cầu cho
mau chóng, mau chóng đi thôi!
"
Song chàng vẫn cưỡng lại với nỗi hối hận đã bắt đầu day dứt trong lòng.
Chàng nghĩ đây chỉ là một sự ngẫu nhiên, nó sẽ thoảng qua, không gây hỗn
loạn gì cho cuộc đời mình. Chàng cảm thấy như ở trong tình thế một con
chó hư nết đã bậy ra trong phòng, bị chủ tóm lấy gáy, dí mũi vào đống bẩn.
Con chó kêu ăng ẳng, lùi lại, định thoát thân, lánh xa những hậu quả của
việc đã làm và quên phứt nó đi, nhưng chủ nó cương quyết không tha.
Nekhliudov cũng thế chàng thấy rõ tất cả sự ghê tởm về điều mình đã làm
và cảm thấy rõ cánh tay rắn chắc của ông chủ; nhưng chàng vẫn chưa nhận
ra được hết tầm quan trọng việc mình đã làm, mà cũng chưa nhận ra ông
chủ mình là ai. Chàng nhất định không chịu tin rằng sự việc nầy là do
chàng gây ra, bàn tay vô hình, khắc nghiệt vẫn nắm chặt lấy chàng và
chàng đã cảm thấy không sao trốn thoát.
Chàng cố gắng làm ra bộ mạnh bạo, chững chạc ngồi ở ghế thứ hai trên
hàng đầu, vắt chân chữ ngũ và, theo thói quen, mân mê cặp mục kỳnh trong
tay. Nhưng trong thâm tâm chàng đã thấy rõ tất cả sự độc ác đểu giả, đê
tiện không những của riêng việc nầy mà của cả cuộc đời ăn không ngồi rồi,
đồi truỵ, tàn nhẫn và hả hê suốt mười hai năm trời nay của mình. Và bức
màn ghê gớm kia thực đã kỳ lạ trong suốt mười hai năm qua che kín mắt
chàng, khiến chàng không nhìn thấy cả tội ác và cuộc sống chàng đã trải
qua trong thời gian đó, giờ đây bắt đầu lay dộng khiến chàng đã hé nhìn
thấp thoáng thấy được sự thật phía đằng sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.