PHỤC SINH - Trang 140

những giọt nước mắt vừa đáng quý, vừa đáng bỉ. Đáng quý vì đó là những
giọt nước mắt đã trào ra vì sung sướng khi thấy con người tinh thần đã bao
năm ngủ thiếp trong lòng mình nay bừng thức dậy, đáng bỉ vì đó là những
ngọt nước mắt ứa ra vì cảm kích cho riêng bản thân mình, trước phẩm chất
tốt đẹp của riêng cá nhân mình.
Chàng bỗng thấy nóng bức. Chàng lại gần chiếc cửa sổ gần ngay đó và mở
toang nó ra. Cửa sổ trông ra vườn. Đêm sáng trăng yên tĩnh mát mẻ, tiếng
bánh xe lăn trên đường phố vang dội lại một lúc rồi cảnh vật lại chìm trong
yên lặng. Ngay dưới cửa sổ, bóng những cành dương cao trụi lá lồng rõ
từng nét gãy lên mặt sân cát mịn sạch bong. Bên trái, chiếc mái nhà ngang
trắng lóe dưới ánh trăng vằng vặc. Trước mặt, sau đám cành cây chằng chịt,
nổi rõ bóng đen của dãy hàng rào. Nekhliudov nhìn mảnh vườn tràn ngập
ánh trăng và hít mạnh làn không khí tươi mát trong lành.
"Tuyệt quá! Tuyệt quá! Trời ơi, sao mà tuyệt thế!"
Chàng nói về những điều đang diễn ra trong tâm hồn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.