- Đúng thế, chính tôi là nguyên nhân gây nên mọi chuyện. Chính vì thế mà
những điều tôi dự định trước đều bị đảo lộn hết.
- Sao nó có thể làm đảo lộn công việc của cậu được? - Bà Agrafena
Petrovna nói, cố giữ không mỉm cười.
- Chính tôi đã gây nên nông nỗi khiến cô ta đi vào con đường ấy thì tôi phải
đem hết sức ra tìm mọi cách để cứu cô ấy.
- Đó là lòng tốt của cậu, chứ trong việc nầy cậu chẳng có lỗi gì ghê gớm cả.
Ai mà chẳng có chuyện thế nầy thế khác, có điều là nếu biết suy nghĩ thì
người ta sẽ sửa chữa được lỗi lầm rồi quên nó đi và sống như thường, - bà
Agrafena Petrovna nói, giọng nghiêm nghị, đứng đắn - Còn cậu thì tội gì
mà cứ mua việc vào mình. Tôi có nghe từ lâu rằng cô ấy đường thẳng
không đi, lại đi đường queo, thế thì lỗi tại ai?
- Lỗi tại tôi. Chính vì thế mà tôi muốn chuộc lại.
- Hừ, không phải dễ mà chuộc lại được đâu.
- Đó là việc của tôi. Còn nếu bà có lo cho bà thì như mẹ tôi vẫn mong trước
kia…
- Tôi không lo gì cho tôi cả. Hồi còn sống, bà đã ban ơn cho tôi rất nhiều,
nên tôi không mong muốn gì hơn nữa. Cháu gái tôi, con Lizonka, đã lấy
chồng, nó vẫn mời tôi đến ở với nó, bao giờ cậu không cần tôi nữa tôi sẽ
đến ở với cháu. Có điều là cậu chuốc lấy cái việc ấy vào mình thì thật
không đúng. Những chuyện ấy thì thiên hạ ai mà chả thế.
- Hừm, tôi thì tôi không nghĩ thế. Tôi vẫn xin bà giúp tôi cho thuê lại mấy
căn nhà nầy cho người khác và thu dọn đồ đạc hộ tôi. Xin bà đừng giận.
Tôi biết bà lo lắng cho tôi rất nhiều, tôi cảm ơn bà lắm lắm.
Thật là kỳ lạ: từ lúc Nekhliudov thấy chính mình là xấu xa và chính mình là
đáng khinh ghét thì chàng không còn khinh ghét ai nữa. Trái lại, chàng còn
thấy yêu mến và kính trọng bà Agrafena Petrovna và anh chàng Korney.
Chàng muốn ngỏ lời xin lỗi Korney, nhưng anh ta lễ phép quá, nghiêm
trang quá, chàng cứ dùng dằng không nói được.
Trên đường đến toà án, chàng cũng đi qua những phố xá ấy, cũng ngồi trên
chiếc xe ngựa ấy, nhưng sao hôm nay chàng cảm thấy mình là một người
khác hẳn, đến nỗi chím chàng cũng phải lấy làm lạ.