Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 52
- Có thể ghé nhìn được chứ? - Nekhliudov hỏi.
- Vâng, xin mời ngài cứ tự nhiên, viên phó giám ngục nói, miệng mỉm cười
tươi tắn, rồi quay sang hỏi chuyện người cai ngục. Nekhliudov ghé mắt
nhìn qua một lỗ cửa: một thanh niên, thân hình cao lớn, mặc quần áo lót
chòm râu đen nhỏ, bước nhanh đi đi lại lại bên trong. Nghe thấy tiếng động
ở ngoài, anh ta ngẩng lên nhìn một cái, cau mặt lại rồi lại tiếp tục đi.
Nekhliudov ghé mắt nhìn vào một lỗ cửa khác; mắt chàng gặp một con mắt
mở to: hoảng hốt đang nhìn qua lỗ hổng, chàng vội lùi ra. Qua lỗ cửa thứ
ba, chàng thấy một người bé nhỏ đang nằm co quắp ngủ trên giường, đầu
trùm chiếc áo tù. Xà lim thứ tư có một người xanh xao, khuôn mặt to
ngang, ngồi cúi đầu, chống hai khuỷu tay lên đầu gối. Nghe tiếng bước
chân, người ấy ngẩng đầu nhìn. Nét mặt và nhất là đôi mắt to lộ ra một nỗi
buồn tuyệt vọng. Rõ ràng là anh ta cũng không cần biết ai đang nhìn mình.
Dù là ai đi nữa thì anh ta cũng chẳng chờ một điều gì tốt lành cả.
Nekhliudov thấy kinh khủng, chàng thôi không nhòm vào các lỗ cửa nữa và
đi thẳng tới xà lim số hai mươi mốt giam Melsov. Người cai ngục già mở
khoá cửa. Một thanh niên vạm vỡ cổ cao, có đôi mắt tròn hồn hậu và một
bộ râu xinh xẻo, đứng cạnh giường; vẻ mặt sợ hãi, anh ta vừa mặc vội chiếc
áo khoác nhà tù vừa nhìn những người đi vào. Điều làm Nekhliudov sửng
sốt hơn hết là đôi mắt trong hồn hậu kia cứ lần lượt hết nhìn chàng, nhìn
người cai ngục, lại nhìn viên phó giám ngục, rồi lại nhìn trở lại từng người,
với vẻ thăm dò lo lắng.
- Ngài đây muốn gặp hỏi chuyện của mày.
- Xin đa tạ.
- Đúng, tôi có nghe chuyện của anh, - Nekhliudov vừa nói vừa đi vào bên
trong cùng gian xà lim, và đến đứng cạnh cửa sổ bẩn thỉu căng lưới sắt. Tôi
muốn nghe chính tự anh nói.