PHỤC SINH - Trang 27

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 4

Vì vậy, bức thư của người quản lý làm chàng bực dọc.
Dùng xong cà phê, Nekhliuzov sang phòng giấy xem lại trên giấy báo ngày
giờ phải có mặt ở toà và để viết trả lời cô Korsagina, chàng phải đi qua
xưởng vẽ để đến phòng giấy; trong xưởng, một bức tranh đang vẽ dở còn
dựng trên giá và nhiều bức phác hoạ treo rải rác trên tường. Nhìn bức tranh
đã vất vả vẽ hai năm trời, rồi nhìn những phác hoạ và cả xưởng vẽ nầy,
chàng nhớ lại cái cảm giác từ ít lâu nay vẫn day dứt trong lòng, cảm thấy
mình không tiến được nữa về hội hoạ. Chàng vẫn cho rằng cảm giác đó
chẳng qua chỉ là do khiếu thẩm mỹ của mình quá tinh vi mà thôi, nhưng sao
nhận thấy như vậy cũng vẫn là một điều khó chịu.
Bảy năm trước, chàng rời bỏ quân đội vì thấy mình có khiếu về hội hoạ; thế
rồi, từ trên bục cao của hoạt động nghệ thuật, chàng nhìn tất cả các hoạt
động khác bằng con mắt khinh thường. Bây giờ thì rõ ràng là chàng không
có quyền như vậy nữa. Vì thế cho nên bất kỳ cái gì nhắc chàng nhớ tới sự
thật đó cũng làm chàng không vui.
Chàng bước sang phòng giấy, một gian phòng thênh thang, đầy đủ tiện
nghi, bài trí trang nhã. Nekhliuzov thấy ngay trong ngăn kéo ngoài đề chữ
việc khẩn của chiếc bàn giấy đồ sộ, tờ giấy báo chàng phải có mặt ở toà án
hồi 11 giờ. Chàng ngồi vào bàn và bắt tay vào viết thư cảm tạ công tước
tiểu thư Korsagina đã mời chàng, hứa hẹn cố gắng đến ăn cơm chiều.
Nhưng viết xong, chàng lại xé đi vì thấy lời lẽ có vẻ quá thân.
Chàng viết bức thư khác, lại cảm thấy nó lạnh nhạt quá, hầu như khiếm
nhã, nên cũng lại xé nốt. Chàng bấm bút chuông trên tường. Một gia nhân
đã có tuổi, vẻ mặt âm thầm, cằm cạo nhẵn, để râu dưới hai bên mang tai,
mình đeo một cái tạp dề bằng vải mỏng mầu xám, bước vào.
- Anh làm ơn gọi cho tôi một chiếc xe ngựa?
- Vâng ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.