PHỤC SINH - Trang 49

- Vẫn ghi là Maxlova, theo họ mẹ thôi.
- Tầng lớp nào?
- Dân nghèo thành thị.
- Theo chính giáo chứ?
- Chính giáo.
- Nghề nghiệp gì? Chị làm việc gì.
Maxlova im lặng.
- Làm nghề gì? - Lão chánh án nhắc lại.
- Tôi ở một sở, nàng nói.
- Sở nào? Viên thẩm phán đeo kính trắng nghiêm khắc hỏi.
- Ở sở nào thì các ngài còn lạ gì, - Maxlova mỉm cười trả lời liếc nhìn thật
nhanh xung quanh, rồi lại chăm chú nhìn lão chánh án.
Trên nét mặt nàng có một vẻ gì rất đỗi lạ kỳ, cũng như trong lời nói, trong
nụ cười, trong khóe mắt nhìn lướt nhanh mọi người, có cái gì rất đỗi ghê
rợn và thương tâm, khiến lão chánh án phải cúi mặt nhìn xuống, đồng thời
phòng họp cũng im phăng phắc. Nhưng từ chỗ công chúng ngồi, bỗng có
một tiếng cười bật lên. Tiếp theo có tiếng "suỵt". Lão chánh án ngẩng lên
và tiếp tục hỏi cung.
- Chưa ra toà bao giờ chứ?
Maxlova thở dài và trả lời khẽ:
- Chưa.
- Chị đã nhận được tờ sao cáo trạng chưa?
- Tôi đã nhận được rồi.
- Chị ngồi xuống!
Người nữ bị cáo vén vạt váy áo lên, cử chỉ trang nhã như các bà quí phái
khi thu vạt áo dài của mình để ngồi xuống. Rồi nàng luồn hai bàn tay xinh
xắn, trắng trẻo vào đôi ống tay áo khoác, mắt không rời viên chánh án.
Toà bắt đầu gọi đến các người làm chứng, rồi cho họ ra; một bác sĩ giám
định được lựa chọn và mời vào phòng xử án. Sau đó, viên lục sự đứng lên
đọc bản cáo trạng.
Anh ta đọc to và rõ, nhưng nhanh quá, lẫn lộn các vần I và r nên các tiếng
đồn lại thành một chuỗi âm thanh đơn điệu liên tục, khiến người nghe buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.