Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 108
Hôm tên sĩ quan áp giải có chuyện lôi thôi với tù nhân về đứa trẻ ở cổng
trạm nghỉ thì Nekhliudov nghỉ đêm ở một quán cơm trọ trong làng. Vì dậy
muộn, lại ngồi nán viết thư để khi đến thị xã lớn gần tới sẽ gửi bưu điện,
thành ra chàng rời quán trọ trễ hơn mọi lần và không vượt được đoàn tù ở
dọc đường như những lần trước; lần nầy, mãi đến nhá nhem tối, chàng mới
tới cái làng ở gần trạm nghỉ của đoàn tù.
Chàng vào trọ trong một quán ăn, hong quần áo cho khô. Chủ quán là một
người đàn bà goá, cổ trắng ngần, béo núc ních. Chàng uống trà trong một
căn buồng sạch sẽ có treo nhiều tranh ảnh tượng Thánh. Dùng trà xong,
chàng vội vàng đến khu trạm nghỉ hỏi viên sĩ quan để xin phép vào thăm tù
nhân.
Ở sáu chặng nghỉ vừa qua, tuy rằng sĩ quan phụ trách thay đổi nhiều lần,
nhưng không một người nào cho phép Nekhliudov vào trạm nghỉ, thành ra
hơn một tuần nay chàng chưa gặp Katiusa. Sở dĩ họ khắt khe như vậy vì họ
đang chờ đón một viên quan cao cấp phụ trách các trại giam sắp đi qua con
đường nầy. Nay viên sĩ quan đó đã đi rồi, hắn không hề nhìn nhõi gì đến
các trạm nghỉ, nên Nekhliudov hy vọng viên sĩ quan phụ trách đoàn tù sáng
hôm nay sẽ cho phép chàng gặp tù nhân như trước kia.
Mụ chủ quán muốn cho Nekhliudov mượn một cỗ xe bốn bánh để đi đến
trạm tù nghỉ ở bên kia làng, nhưng chàng lại thích đi bộ. Một anh làm công
trẻ, vai to rộng như lực sĩ, chân đi đôi ủng to tướng mới đánh xi, nhận dẫn
đường cho chàng. Trời sương mù mờ mịt tối đen đến nỗi anh dẫn đường chỉ
đi trước có ba bước, Nekhliudov cũng không nhìn thấy trừ những khi có
ánh sáng từ một cửa sổ nào đó chiếu ra - mà chỉ nghe thấy tiếng giầy anh ta
giẫm lép nhép trên lớp bùn dày quánh.
Qua hết bãi đất rộng trước cửa nhà thờ và một phố dài có dãy cửa sổ sáng
trưng, Nekhliudov theo người dẫn đường ra đến đầu làng, trời tối đen như