PHỤC SINH - Trang 504

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 109

Trạm nghỉ chân nầy xếp đặt giống như tất cả các trạm to, nhỏ khác trên dọc
đường đi Siberi. Trong một cái sân, xung quanh là hàng rào chông nhọn
bao bọc, có ba cái nhà một tầng. Cái lớn nhất, cửa có chấn song, thì để cho
tù, một cái cho lính áp giải, còn cái thứ ba có bàn giấy và là chỗ ở cửa viên
sĩ quan, ở cửa sổ cả ba nhà đều có ánh đèn chiếu ra, và bao giờ cũng vậy -
nhất là lại ở đây nữa những ánh đèn khiến người ta có ảo tưởng là bên trong
ấm cúng yên vui. Trước thềm nhà có đèn thắp và còn năm chiếc treo dọc
trên tường chiếu ánh sáng xuống sân. Viên quản dẫn Nekhliudov đi theo
con đường lát ván đến ngôi nhà nhỏ nhất; bước qua ba bậc lên thềm, hắn ta
để chàng đi trước vào phòng đợi, đầy khói, trong đó có thắp một ngọn đèn
con. Bên cạnh một chiếc bếp lò, một người lính mặc quần đen, sơ mi vải to,
cổ đeo cravat, dương cúi xuống thổi lò đặt ấm nước. Anh ta chỉ đi có một
chiếc giầy ống màu vàng; còn một chiếc dùng làm quạt để quạt lò. Thấy
Nekhliudov, người lính bên bỏ đấy, lại đỡ cho chàng cái áo khoác rồi đi vào
phòng bên.
- Bẩm quan, ông ta đã đến!
- Thì cho vào, - một giọng cáu kỷnh lọt ra.
- Mời ông vào qua cửa nầy, - người lính nói quay ngay trở lại tiếp tục quạt
lò.
Ở buồng bên có thắp một ngọn đèn treo, trên mặt một cái bàn có phủ khăn,
còn để thức ăn thừa và hai chai rượu; ngồi bên bàn là một sĩ quan có râu
mép vàng hoe, mặt đỏ gay, mình mặc chiếc áo ngoài may kiểu nước Áo, bó
chặt lấy hai vai và lồng ngực rộng. Căn phòng ấm áp, sực mùi nước hoa rất
hắc, thứ nước hoa rẻ tiền. Thấy Nekhliudov, người sĩ quan nhổm dậy và
nhìn chàng, mép hơi nhếch vẻ nửa giễu cợt, nửa nghi kỵ:
Ông cần gì? - Hắn ta hỏi. Và không đợi trả lời, hắn gọi to qua cửa - Bernov,
mang nước vào đây! Đến bao giờ mới được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.