PHỤC SINH - Trang 508

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 110

Nekhliudov cùng người lính đi ra, ngoài sân sáng lờ mờ dưới ánh đến đỏ
quạch.
- Đi đâu đây? Một người lính gác gặp hỏi.
- Đến buồng riêng, số 5.
- Không đi đằng nầy được. Cửa đằng nầy khoá, anh phải đi vòng thềm đằng
kia.
- Sao thế?
- Quan quản đã khoá rồi. Ngài đi vào trong làng.
Người lính dẫn Nekhliudov men đường ván gỗ đến một cái bậc tam cấp
khác. Hãy còn đi ở ngoài sân, Nekhliudov đã nghe thấy tiếng người nói lao
xao và tiếng ồn ào ở bên trong như một tổ ong; nhưng khi lại gần và cửa
mở ra thì tiếng lao xao đó tăng lên, ầm ĩ, những tiếng gọi, tiếng chửi, tiếng
cười. Thỉnh thoảng lại thấy tiếng xích lạch cạch và mùi nồng nặc hôi thối
quen thuộc, mùi cứt với hắc ín, bốc lên sặc sụa.
Bao giờ cũng vậy, tiếng nói rì rầm lẫn với tiếng xích và cái mùi hôi thối
kinh khủng kia hợp lại cũng tạo nên một cảm giác nặng nề gây cho
Nekhliudov một thứ ghê tởm về tinh thẩn đến phát buồn nôn. Hai cảm giác
đó xen lẫn vào nhau, kích thích lẫn nhau.
Bước qua ngưỡng cửa, cái đầu tiên mà Nekhliudov trông thấy là một người
đàn bà ngồi trên mép miệng một cái thùng phân to thối hoăng và đứng
trước mặt chị ta là một người đàn ông, chiếc mũ bánh đa đội lệch trên cái
đầu hói. Họ đương nói chuyện gì đó. Thấy Nekhliudov vào người đàn ông
nháy mắt, nói:
- Đến vua cũng chẳng nhịn được nữa là!
Còn người đàn bà buông vạt áo và cúi đầu nhìn xuống.
Từ cửa vào có một đường hành lang chạy thẳng, hai bên cửa đi vào các xà
lim. Xà lim đầu là một gian dành cho tù không vợ con, sau cùng đến hai xà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.