PHỤC SINH - Trang 88

Khi Katiusa rời khỏi phòng Nekhliudov, run rẩy và lặng lẽ, không hề đáp
lại lời chàng thì Nekhliudov bước ra đứng trước thèm cố gắng suy nghĩ về
ý nghĩa của tất cả sự việc vừa mới xảy ra.
Ngoài sân, trời đã bừng sáng. Bên dưới, ngoài sông tiếng răng rắc, lanh
canh, khò khè của những tảng băng nứt vỡ càng tăng lên mãi và thêm vào
đó là tiếng nước chảy róc rách. Sương mù bắt đầu sà thấp xuống. Từ trong
màn xương, một vành trăng khuyết hiện ra, lờ mờ chiếu xuống một cái gì
vừa u ám, vừa rùng rợn.
"Thế là thế nào nhỉ? Là một phúc lớn hay một hoạ lớn cho mình đây?"
Nekhliudov tự hỏi. "Chà? Xưa nay đều thế cả, mọi người đều thế cả" -
chàng tự nhủ và trở vào đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.