và chàng lấy thế làm hãnh diện.
- À ra đấy mới là nguyên nhân đẻ ra lòng quí mến đột ngột của mày đối với
các cô mày, - Sonbok bảo Nekhliudov khi trông thấy Katiusa, - Và là lý do
tại sao mày ở rốn lại đây đến một tuần nay. Tao mà ở địa vị mày tao cũng
chẳng bỏ mà đi ngay được. Con bé xinh tệ!
Nekhliudov còn nghĩ rằng rời bỏ mà đi bây giờ thật là tiếc vì trong cuộc
tình duyên nầy chàng chưa được hoàn toàn thoả mãn, nhưng cũng lại có lợi,
vì cắt phăng được cái mối tình dan díu khó mà đeo đẳng được nầy. Chàng
còn nghĩ phải cho tiền Katiusa, không phải vì nàng, cũng chẳng phải vì
nàng có thể cần tiền, nhưng là vì mọi người xưa nay đều làm thế, đã ngủ
với nàng mà không trả tiền thì thiên hạ cho chàng là đê tiện. Bởi thế chàng
định phải cho nàng một số tiền sao cho xứng với địa vị của nàng.
Hôm ra đi, sau bữa cơm chiều, chàng chờ nàng ở nhà ngoài, chỗ lối ra vào.
Trông thấy chàng, mặt nàng đỏ bừng, định đi thẳng và chỉ khẽ đưa mắt ra
hiệu cho chàng thấy cánh cửa mở của phòng nữ gia nhân, song chàng giữ
nàng lại:
- Anh muốn chào em để lên đường, - chàng nói và bóp nhàu trong tay chiếc
phong bì đựng tờ giấy một trăm rúp. - Đây, anh…
Nàng hiểu ý, cau mày lại, lắc đầu và gạt bàn tay của Nekhliudov ra.
- Thôi, cầm lấy em - chàng nói khẽ và lùa chiếc phong bì vào bên trong cổ
áo nàng. Và như người bị bỏng, chàng nhăn mặt, xuýt xoa, chạy vội về
phòng mình.
Sau đó khá lâu, nhớ lại cử chỉ vừa rồi, chàng cứ đi đi lại lại trong gian
buồng, oằn oại, bực dọc, giậm chân, co cẳng rền rĩ, khắp người như bị nhức
nhối vì một vết thương trong cơ thể.
"Nhưng biết làm thế nào? Thiên hạ ai chẳng thế!"
"Thằng Sonbok chẳng đã cư xử như thế với một cô gái tư gia, theo như hắn
thuật lại đấy ư? Cả chú chàng, ông Grisa nữa? Và ngay đến cha chàng, ông
cụ chẳng đã có với một chị nông dân đứa con hoang là chàng Mitienka còn
sống lù lù ra đấy là gì? Tất cả mọi người đều thế thì mình cũng phải như
thế, chứ còn gì!" Chàng tự an ủi như vậy, nhưng lòng vẫn không sao yên,
kỷ niệm kia vẫn cứ cắn rứt lương tâm.