PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 14

danh thay đổi từng thư một chị không màng biết đến. Ðối với chị ngôi làng
nhỏ nầy là quê hương, là vùng đất độc nhất chị ở, chị trao thân gửi phận.
- Không biết.
Nói xong, người chị rủ xuống. Búi tóc xổ tung. Những sợi tóc dài bay bay
rã rời. Nhan im lặng nghĩ đến mái tóc chị Nhỉ ngày xưa. Chắc khi tóc Nhan
dài bằng chị, Nhan cũng già như chị bây giờ. Chị Nhỉ vẫn gập người. Chị
không còn khóc lớn được nữa. Hằng đêm khóc cho cảnh cô độc đáng sợ
trong ngôi làng hoang tàn nầy đã rút hết nước mắt của chị rồi. Nước mắt
bây giờ trào ra như những giọt lệ thừa. Nhan biết rồi chị sẽ quên cơn buồn
của mình ngay. Cứ để chị ngồi yên.
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lỗi nhịp gập ghềnh khó đi
Tiếng thằng Lời nhừa nhựa vang lên từ trong nhà.
Chị Nhỉ ngẩng đầu lên. Nhan cười với chị :
- Cái thằng đỏng đảnh phát ghét.
- Giá chị có một đứa con với ảnh chắc chị không có buồn như vầy.
Nhan cười :
- Chị có con chắc chị bỏ đi lâu rồi. Có đâu ở lại đây mà buồn chi cho mệt.
Mình cứ chờ. Biết đâu chưa yên nên dân làng mình chưa dám về. Chớ em
chắc ai chớ Dì Dự cách gì dì cũng về mà.
Chị Nhỉ im lặng một chút rồi gật đầu :
- Ờ, dì đó thì không bỏ ruộng, bỏ làng được đâu. Tội nghiệp, hồi đi, dỉ khóc
quá xá. Dỉ còn gửi tao mấy cái lu nước còn nguyên, nói là để hồi cư về khỏi
mua.
Nhan cũng nghe hy vọng dâng lên. Một chút vui vui hăng hái. Một ngày
nào đó làng sẽ vui như cũ.
Chị Nhỉ nhìn Nhan một hồi lâu :
- Mới đó mà mầy cũng lớn bộn rồi đó Nhan. Tao nhớ hồi chạy, mầy khóc
quá trời. Bị ông già mầy thương bà già mầy nên… ừa mà hồi đó mầy đâu
có lớn như vầy. E làng mà còn đông đảo cỡ nầy mầy đã lấy chồng rồi.
Nhan bỗng nghe xấu hổ ngang.
Chị Nhỉ vô tình cứ nói tiếp :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.