PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 17

khắp thung lũng. Thằng Lời mất dạng. Nhan lại bên cha :
- Thôi tía vô ngủ, chắc thằng Lời đuổi kịp chỉ mà.
Ông già làm thinh nhưng không nhúc nhích. Nhan cũng không giục cha
thêm nữa. Nàng thấy cần có người đứng cạnh.
Thế rồi trong tiếng côn trùng kêu, tiếng lá, tiếng gió rì rào, Nhan nghe tiếng
cằn nhằn của thằng Lời :
- Chị điên hả, giờ nầy mà ra ngoải, không sợ ma hả. Tàu lửa với tàu bè.
- Không có xe lửa nào đâu cháu ơi. Cây cỏ mọc đầy, mấy khúc rầy có làm
lại đâu mà xe lửa chạy, bị gỡ lâu quá rồi, mầy ở đây già đầu mà còn không
nhớ.
Nhan lẩm bẩm :
- Bác Cả Bửng tía à.
Mặt ông già vui vui. Ðôi mắt trắng chớp chớp trong cái trủng sâu thấp dưới
vầng trán nhăn.
Bóng ba người đã đến ở đầu đường quẹo. Dáng lão Cả Bửng vững chải
nhất che lấp cả hai người kia. Nhan rời chỗ đứng, đi ra.
Chị Nhỉ khóc tức tưởi. Chị không nói không rằng, ngồi bệt bên gốc cây vạn
thọ cằn cỗi. Thằng Lời lẹ miệng phân bua :
- Xém chút nữa chỉ nhảy qua lạch đó Tía. May mà bác Cả đang đặt nơm cá,
chận chỉ lại. Thiệt đàn bà giống nhau hết chỗ nói. Hồi chiều đó Tía, đang
hái rau, chị Nhan cũng đứng bật dậy nói là nghe tiếng xe lửa.
Cái đầu thằng Lời ngúc ngoắc vờ làm ra vẻ chán nản như người lớn. Bác
Cả Bửng vò đầu nó cười lớn :
- Mầy giỏi quá hén.
Nhan nhìn cha. Ông già ngước đầu nhìn ra ngoài như cố dõi mắt tìm người
bạn già. Bác Cả Bửng bước lại gần nắm lấy tay ông già giục giặc :
- Anh Hai há, mình già nên chẳng nghĩ gì hết. Tụi nó chắc chịu không nổi
quá.
Ông già chép miệng :
- Thiệt tui cũng không biết sao, hồi đó nói nó đi, nó không chịu, bây giờ thì
kẹt rồi. Tội nghiệp, mấy đứa còn nhỏ. Nhiều khi tui buồn chỉ muốn chết
phứt cái thân già vô dụng. Nếu trời không bắt tội mù lòa, chắc tui cũng dẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.