PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 19

Chị Nhỉ đi về rồi, Nhan ngồi bó gối nhìn trời. Mấy sợi tóc dài suông đuột
vấn vít trước ngực. Nhan mân mê tóc mình nghĩ đến tiếng còi xe lửa mà chị
Nhỉ tưởng tượng. Nhan nghĩ mình cũng như chị Nhỉ và sự thật, không có gì
hết ngoài sự trống không, tiêu sơ nầy. Nhan nghe thất vọng. Giá bây giờ có
một đứa bạn đồng lứa tuổi cùng chơi, cùng nói chuyện phải hay biết bao
nhiêu. Nhan nhớ đến con Tuần, con Vũ, con Dung. Mấy đứa bạn cứ đến
đêm là chơi trò ú tìm đuổi bắt. Con Vũ thì đã chết hồi đánh nhau. Mộ của
nó chôn ở ngoài khu ruộng sắn. Con Dung, con Tuần theo gia đình chạy
loạn. Tội nghiệp trước khi đi, con Dung còn chạy qua nhà Nhan, cổ đeo
một túi áo quần, khóc như mưa như gió. Bây giờ chắc nó cũng lớn bộn như
mình, nhưng chắc tóc thì không dài hơn được. Không biết bây giờ tụi nó
làm gì nhỉ, ở đâu, có nhớ đến Nhan không. Nhan nghe mình thèm quá đỗi
bầu không khí vui nhộn rộn ràng giữa đám bạn bè thân thiết.
Bất giác, nước mắt Nhan chảy ra. Nhan biết mình khóc không vì cái gì hết,
không vì nhớ mấy đứa bạn mà lòng Nhan tự dưng cảm xúc vì nỗi khắc
khoải không tên, không lời trong lòng nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.