PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 25

khuất mất cái cây. Tui cũng không để ý tưởng nó lại đi bẫy chồn. Con nhỏ
đó nó cũng gan lắm, qua núi luôn, ai mà dè. Kể ra nó đi cũng được, nhưng
bị cái chị Tư đây già cả tàn tật, nó đi như vậy cũng là bất nhân lắm.
- Ừa, anh Cả nói phải đó, làm người phải ở cho có trước có sau…
Ai cũng trách chị Nhỉ. Nhưng Nhan thì không trách chị mặc dầu Nhan thấy
chị cũng hơi nhẫn tâm. Có điều Nhan hiểu ý chị Nhỉ. Chị không còn chịu
đựng được cảnh đìu hiu đến lạnh người của khu xóm, chị không chịu được
cảnh hoang tàn không còn sinh khí của ngôi làng sau cơn tàn phá vì bom
đạn. Chị không chịu được cảnh bấp bênh của cuộc sống phải kiếm ăn hằng
ngày như loài thú trong rừng. Chị sợ cô đơn, mà những ngày dài cô đơn cứ
úp chụp lên người chị. Chi đi không phải là đi mà trốn chạy thì đúng hơn.
Ðôi khi Nhan cũng có tư tưởng ra đi như chị. Nhan cũng từng quay quắt
với nỗi quạnh hiu, với sự cô đơn lạ lùng của tuổi mới lớn. Những đòi hỏi
tiềm tàng của một con người, cần đám đông, cần bạn bè, cần tâm sự. Ðôi
khi Nhan thấy cần như hơi thở cần khí trời. Nhan quay quắt sợ hãi với
chính mình. Nếu không có thằng Lời, không có tía, chắc Nhan không thể ở
được nơi đây. Bao nhiêu hy vọng nhóm lên về một ngày trở lại, ngày hồi
sinh của ngôi làng nhỏ càng ngày càng xa. Nhan sống chịu đựng như một
thói quen và cũng bởi cùng đường, không biết phải về đâu, đi đâu khi nhìn
bầu trời cao rộng và quanh mình, những dãy núi liên tiếp chập chùng bao
quanh cái thung lũng hoang tàn nầy.
- Chị Nhan ơi, vô luộc rau đi, bác Cả Bửng cho em một con cá.
Nhan chợt nghe đói cồn cào. Tiếng cá từ miệng thằng Lời như tiếng reo.
Nghe mừng và thèm thuồng lạ lùng. Nhan đi ra sau. Con cá to bằng bàn tay
quẫy với những vẩy bạc óng ánh.
- Còn muối trong hũ đó chị Nhàn. Bên bác Tư cũng còn một hũ.
Cái lệ của dân làng vùng xa sông, xa biển là trữ muối. Nhờ đó những gia
đình còn lại sống nhờ được bao năm trời. Căn nhà bán quán của chú Xương
cũng có trên năm bao tải muối. Chạy loạn, chú để nguyên. May thay, súng
đạn chỉ đốt cháy căn nhà mà không làm suy suyển đến mấy bao muối để ở
góc chái kho ngoài vườn.
Nhan cầm lấy con cá rửa sơ. Nàng không dám động đến một cái vảy vì sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.