PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 28

- Ăn chầm chậm một chút, chết chóc đâu mà vội vội vàng vàng vậy không
biết.
Thằng Lời không nói không rằng cứ cắm cúi ăn lấy ăn để. Nhan mỉm cười
một mình, trút vào bát em phần còn lại trong nồi với cái xương cá. Lời nhìn
chị rồi nhe răng cười.
Bên ngoài, trời nắng hanh. Những cụm cây xao động nhẹ nhàng. Nền đất
như phớt một lớp bụi vàng. Nhan dựa lưng vào vách phên lim dim mắt.
Thằng Lời nằm ngủ một đống bên cạnh, ngáy ro ro như kéo gỗ. Khung
cảnh êm lặng như những buổi trưa nào xa xưa. Chỉ thiếu tiếng ru con hạ hời
kéo dài như không dứt thế thôi.
Nhan lại nhớ đến chị Nhỉ. Không biết chị đã đi tới đâu rồi. Chị ăn uống ra
sao ? Nhan tưởng tượng hình dáng chị chồm về phía trước, bước những
bước dài, và đằng kia là con đường xa tít tắp mời mịt khuất sau mấy dãy
núi thấp. Lòng Nhan bỗng rưng rưng mối xúc cảm không lời.
Có tiếng chân chạy thình thịch, kèm theo tiếng la ơi ới. Nhan đánh thức em
dậy :
- Lời, Lời, có chuyện gì kìa. Lời…
Nhan đứng dậy. Thằng Lời tỉnh hẳn ngủ khi những tiếng nói líu ríu vọng lại
rõ mồn một.
Cả hai chị em Nhan chạy ra sân cùng một lúc. Bác Cả Bửng đang vung tay
vung chưn chỉ chỏ. Mặt bác tái mét, hơi thở dồn dập. Ðến tận sân nhà Nhan
rồi mà bác vẫn chưa hoàn hồn.
- Cái gì vậy bác Cả.
Ông già cũng lần phên ra ngoài sân :
- Chuyện gì vậy anh Cả.
- Chuyện gì vậy anh Cả. Thủng thẳng, đừng có sợ.
Thằng Lời chạy đến dắt tay bác Cả Bửng. Bác không nhúc nhích lặng thinh
một hồi, rồi nước mắt từ từ chảy xuống đôi gò má sạm nắng.
Nhan hốt hoảng :
- Bác Cả à, có gì mà bác thương tâm vậy, ở đây có người bác đừng lo.
Nhan đưa bác ngồi xuống cái ghế nhỏ đặt ở góc sân. Bỗng bác nấc lên :
- Có người rồi. Có người rồi, chị Tư ơi, anh Sáu ơi. Có người rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.