PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 70

- Thôi như vậy nó cũng đỡ khổ hơn sống ở đây. Khi nào yên thì nó về.
Nhan ứa nước mắt khi nghe cha mình nói như khóc, nói cam phận. Nhưng
Nhan không dám khóc trước mặt cha. Tối hôm đó, nàng ra sau hè khóc một
mình, khóc ngon lành. Và Nhan cũng không hiểu mình khóc vì chuyện
thằng Lời hay khóc cho chính mình, cho cuộc tình sớm tan vỡ.
- Nhan ơi… Nhan
- Dạ, tía kêu con…
- Nói thằng Lời đi kiếm mớ rau dền. Mấy hôm nay, ăn khoai xót ruột.
Nhan ấp úng :
- Tía quên rồi tía, thằng Lời nó…
- Ừa, thôi đi đi…
Nhan lui ra sau, không dám nhìn thêm vào đôi mắt mờ đục của cha, đôi mắt
thất thần, cam chịu bởi đã trải qua quá nhiều biến cố đau lòng.
Mãi đến khi Nhan gặp bác Cả Bửng, nàng mới bớt tủi thân đôi chút. Nhan
đi theo bác ra bờ lạch. Bác Cả Bửng không nói gì với Nhan cả, bác chỉ đưa
mắt nhìn Nhan rồi lại yên lặng bước theo đuổi ý nghĩ mình. Thân hình bác
vẫn vững chãi với cái bề ngoài to lớn chắc nịch, nhưng đôi mắt bác đã
không còn giữ được sự vui tươi như hôm nào. Ðầu cúi thấp, hai vai so,
người bác Cả như trĩu nặng nỗi buồn phiền.
Ðến ngã ba, Nhan mới mở lời trước :
- Bác Cả à, sao kỳ nầy cháu thấy tía cháu ra làm sao đó. Tía cháu buồn quá.
Bị cái vụ thằng Lời bỏ đi.
Bác Cả quay nhìn Nhan, bác quay đi thở dài :
- Ừa, bác cũng thấy vậy cháu à. Ai mà chịu nổi buồn nhiều như ảnh nhứt là
người mù lòa.
- Nhưng sao tía cháu cũng có vẻ chịu cho thằng Lời đi.
Bác Cả Bửng cười gằn :
- Cả cháu có bỏ đi như con Nhỉ ảnh cũng vui lòng nữa là. Nhưng cháu phải
biết trong cái vui, có cái buồn. Cái buồn đó mới chết người đó cháu.
- Sao vậy bác ? Cháu…
- Không, đó là bác nói đúng với tâm lý anh Sáu bên nhà đó. Có ai mà muốn
con cái mình sống khổ sở ở cái làng nầy đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.