PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 75

Hay là tía lại bỏ mình đi nữa rồi. Ý nghĩ qua như một luồng lạnh giá bao
bọc khắp người Nhan. Nhưng sau đó Nhan cười thầm cho mối lo của mình.
Tía đã già mà còn đi đâu nữa. Nàng không bỏ cha thì thôi chứ đời nào là
cha nàng lại bỏ đi.
Lúc Nhan về nhà thì hy vọng ông Sáu đã trở về trước nàng. Nhưng Nhan
chỉ thấy cái bóng đen què quặt của bà Tư trước hiên nhà.
- Tía cháu về chưa vậy bác Tư ?
- Chưa… Ủa, mà hổng có ảnh ở nhà mấy người kia hả. Lạ kìa.
Nhan bắt đầu hốt hoảng thật sự. Linh tính báo cho Nhan một chuyện không
hay, Nhan nóng ruột đi ra đi vào. Bác Cả Bửng lò dò sang và cũng đăm
chiêu.
- Lạ kìa, có bao giờ ảnh đi như vậy đâu. Cùng lắm là qua tui. Mà cháu đi
tìm hết chỗ chưa ?
- Chẳng còn một chỗ nào hết à bác.
- Có chỗ nào mà ảnh hay ra ngồi chơi không ? Nghĩ lại thử coi.
Nhan lúng túng đến độ không biết phải nhớ lại những gì. Trí óc nàng dầy
đặc như sương mù. Hằng ngàn ý niệm cùng nói lên một lúc, không có ý nào
ở quá trong đầu mấy phút. Nhan lắc đầu, giọng sũng ướt :
- Cháu không biết chỗ nào nữa à bác. Mà sao tía cháu lại đi vậy bác ?
Bác Cả Bửng an ủi :
- Hổng sao đâu. Chắc ảnh ra ngồi chơi đâu đó rồi ngủ quên. À… mà cháu
ra chỗ mả mẹ cháu chưa ?
Nhan vụt nhớ :
- Cha, vậy mà cháu quên, tía cháu hay ra đó lắm bác Cả à.
Bà Tư giục :
- Vậy thì mấy người ra đó coi thử có ảnh không ?
- Nhưng có khi nào ổng ngồi lâu ở đó đâu. Ðộ một buổi thì về à.
Bác Cả Bửng gục đầu :
- Thì cứ ra tìm xem sao. Ðâu, Mầy đi với bác đi. Ði lẹ không thôi trời tối
chẳng thấy đâu.
Ngôi mả mẹ Nhan nằm ở cuối khu vườn nhà. Nơi đây những bụi cây chè
tàu làm thành tấm hàng rào bao quanh, im mát. Nắng chiều không soi thấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.