PIERRE VÀ JEAN - Trang 113

trang trọng, hơi cường điệu đôi chút:
"Vâng, thưa bà, văn bản pháp luật rất minh bạch và khiến cho tôi, được sự
tán đồng mà tôi từng thông báo với bà, tuyệt đối tin tưởng rằng trong vòng
ba tháng, vấn đề chúng ta bàn bạc sẽ được giải quyết tốt đẹp".
Chàng nhìn bà Rosémilly, nàng mỉm cười nhìn bà Roland, và bà Roland
cầm lấy tay nàng xiết chặt.
Jean rạng rỡ nhảy nhót như chú họ trò và reo lên:
"Này, tiếng nói vang quá nhỉ. Phòng khách này mà dùng để biện hộ thì
tuyệt".
chàng bắt đầu diễn thuyết:
"Nếu chỉ riêng lòng nhân từ, nếu tình khoan dung tự nhiên mà chúng ta
cảm thấy đối với mọi nỗi đau khổ, là động cơ của sự miễn tố mà chúng tôi
đề nghị các ngài, thì thưa các vị hội thẩm, chúng tôi sẽ kêu gọi tình thương
của các ngài, nhưng chúng tôi có luật pháp đứng về phía mình, và chúng tôi
sẽ chỉ nêu lên trước các ngài duy nhất vấn đề luật pháp…"
Pierre nhìn cái nơi ở lẽ ra có thể là của mình, và chàng bực bội vì những trò
trẻ của em trai, đánh giá cậu ta quả nhiên là quá ngốc nghếch và đầu óc
nghèo nàn.
Bà Roland mở một cửa bên phải. Bà bảo:
"Đây là buồng ngủ".
Bà đã đem tất cả tình mẹ ra để trang trí căn phòng. Tường căng vải dệt của
Rouen bắt chước vải toan miền Normandie xưa. một hình vẽ kiểu Louis
XV –một nữ mục đồng trong một khung nổi khép lại nhờ đôi mỏ giao nhau
của cặp chim bồ câu – khiến cho các bức tường, các tấm rèm, chiếc giường,
các ghế bành có một vẻ tình tứ và đồng quê hết sức dễ thương.
"Ô, xinh quá!" Bà Rosémilly nói, bước vào căn phòng, nàng bỗng hơi
nghiêm trang.
"Em có ưng ý không?" Jean hỏi.
"Ưng lắm".
"Nếu em biết được điều ấy khiến tôi vui biết nhường nào".
họ nhìn nhau một giây, với rất nhiều mến thương tin cậy trong đáy mắt.
Tuy thế nàng hơi ngượng, hơi thẹn thùng trong căn buồng ngủ này nó sẽ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.