PIERRE VÀ JEAN - Trang 116

nhọn hơn:
"Từ lâu rồi tôi đã biết là anh ghen với tôi, từ cái ngày anh bắt đầu gọi "chị
goá" vì anh hiểu rằng điều ấy làm tôi đau".
Pierre thốt lên một tiếng cười khinh miệt, và chói tai mà chàng thường có:
"Ha! Ha! Ha! Chúa ơi! Ghen với mày? Tao ư? Tao ư? Tao ư? Vì cái gì chứ?
Vì cái gì, Chúa ơi? Vì bộ mặt của mày hay vì trí tuệ của mày?"
Nhưng Jean cảm thấy rất rõ là mình đã chạm đúng vết thương của tâm hồn
nọ:
"Phải, anh ghen với tôi, và ghen từ thưở bé, rồi anh phát khùng khi thấy
người phụ nữ ấy thích tôi hơn và chẳng ưng anh".
Pierre lắp bắp, phẫn nộ vì điều ức đoán ấy:
"Tao..tao..tao ghen với mày? Vì cái ả ngu ngốc ấy, cái con đần độn ấy, cái
mụ béo ngờ nghệch ấy ư?.."
thấy đòn đánh trúng, Jean lại tiếp:
"Thế còn cái hôm anh cố chèo khỏe hơn tôi, trên con thuyền Perle? Thế còn
tất cả những điều anh nói trước mặt cô ấy để tôn giá trị của anh lên? Anh
ghen đầy ruột còn gì nữa! Thế rồi khi tôi được cái gia sản ấy, anh đã hoá rồ,
anh đã ghét tôi, và anh đã phô bày điều đó bằng đủ mọi cách, và anh làm
khổ tất cả mọi người, và có giờ nào mà anh lại không phun ra chất mật
đắng nó làm anh tắc nghẹn".
Pierre điên giận nắm tay lại với ý muốn không cưỡng nổi, muốn nhảy xổ
vào đứa em và tóm lấy họng nó:
"Ô! Lần này thì mày im đi, đừng có nói đến cái gia sản ấy!"
Jean lại hét lên:
"Nhưng sự ghen ghét nó toát ra từ da thịt anh kia kìa. Anh chẳng nói lấy
một lời với bố tôi, với mẹ tôi hay với tôi mà nó lại không bùng ra. Anh vờ
khinh tôi vì anh ghen! Anh gây sự với tất cả mọi người vì anh ghen! Và giờ
đây khi tôi giàu, anh không nén được nữa, anh thành độc ác, anh hành hạ
mẹ như thể đó là lỗi của mẹ!..."
Pierre đã lùi đến tận lò sưởi, miệng he hé, mắt trợn lên, lâm vào một trong
những cơn điên khùng khiến người ta gây tội ác.
Chàng nhắc lại bằng giọng khẽ hơn, nhưng hổn hển:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.