PIERRE VÀ JEAN - Trang 132

"Vâng, mẹ ạ, con đi đây".
Và chàng trai đi ra.
Chàng lên cầu thang, với quyết tâm bồn chồn nóng nảy của một kẻ nhát
gan sắp giao chiến.
Khi chàng gõ cửa, Pierre đáp:
"Vào đi".
Chàng bước vào.
Người kia cúi mình xuống bàn, đang viết.
Jean nói "Chào anh".
Pierre đứng dậy:
"Chào chú".
Và họ bắt tay nhau như không có chuyện gì xảy ra.
"Anh không xuống ăn sáng à?"
"Chẳng là.. vì là…tôi có nhiều việc phải làm".
Giọng người anh run run và con mắt lo âu hỏi người em xem mình sẽ làm
gì.
"Mọi người đang đợi anh".
"Thế à? Thế..thế mẹ có ở dưới đó không?"
"Có, chính mẹ bảo em lên tìm anh".
"A! Thế thì…tôi xuống đây".
trước cửa phòng, chàng do dự không muốn xuất hiện đầu tiên, rồi chàng
mở cửa bằng một cử chỉ giật mạnh, và thấy bố mẹ ngồi ở bàn ăn, đối diện
nhau.
Chàng lại gần bà trước, không ngước mắt, chàng nói một tiếng và cúi
xuống, đưa trán ra cho bà hôn như ít lâu nay chàng thường làm, thay vì hôn
vào hai má bà như khi xưa. Chàng đoán là bà ghé miệng lại gần, nhưng
không hề cảm thấy môi bà chạm vào da mình , và chàng thẳng người dậy,
tim đập mạnh, sau sự âu yếm giả vờ ấy.
Chàng tự hỏi "Họ đã nói với nhau những gì sau khi mình đi?"
Jean lặp lại một cách âu yếm "mẹ" rồi "mẹ thân yêu", săn sóc bà, lấy thức
ăn cho bà, rót cho bà uống. Thế là Pierre hiểu rằng họ đã cùng khóc với
nhau, nhưng chàng không thể thâm nhập ý nghĩ của họ. Jean cho là mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.