PIERRE VÀ JEAN - Trang 151

Pierre liền đẩy cánh cửa, nhưng vừa cảm thấy bị nhốt cùng những người
nhà, chàng đã muốn mở ra lại, vì cảnh náo động trên tàu làm khuây được
nỗi ngượng ngùng và sự im lặng nơi họ.
Cuối cùng bà Rosémilly muốn lên tiếng. Nàng bảo:
"Những cửa sổ nhỏ này lọt ít gió quá".
"Đó là một cửa sổ tròn" Pierre đáp.
Chàng chỉ ra bề dày khiến cho lớp kính có khả năng chịu được những va
đập, chấn động dữ dội nhất, rồi chàng giảng giải hồi lâu về phương thức
đóng mở. đến lượt Roland hỏi:
"Con có thuốc men ở ngay đây à?"
Bác sĩ mở một cái tủ và cho xem một kho chứa các bình nhỏ có tên la tinh
viết trên những tờ nhãn vuông bằng giấy trắng.
Chàng lấy ra một chiếc bình để liệt kê tính năng của chất liệu bên trong, rồi
bình thứ hai, thứ ba, và chàng giảng một giáo trình thực sự về trị liệu mà
mọi nó ncv lắng nghe hết sức chăm chú.
Roland vừa lắc đầu vừa lặp lại:
"Hay thật đấy nhỉ!"
Có người gõ nhẹ vào cửa.
"Mời vào!" Pierre nói to.
Và thuyền trưởng Beausire xuất hiện.
Ông vừa nói vừa chìa bàn tay:
"Tôi đến muộn vì tôi không muốn làm phiền khi các vị thố lộ tâm tình".
Ông ta cũng phải ngồi lên giường. Và lại yên lặng.
Nhưng bỗng nhiên, thuyền trưởng lắng tai. Những hiệu lệnh vẳng đến ông
qua vách phòng và ông thông báo:
"Đã đến giờ chúng tôi ra đi nếu muốn lên thuyền Perle để còn kịp thấy cậu
ở lối tàu ra, và để chào tạm biệt cậu giữa biển".
Roland bố rất thiết tha với chuyện này, chắc hẳn để gây ấn tượng với hành
khách trên tàu Lorraine, và ông ta vội vã đứng lên:
"Nào, tạm biệt nhé, con trai".
Ông hôn lên râu má Pierre, rồi mở lại cửa.
Bà Roland không nhúc nhích, và cứ cúi nhìn xuống, hết sức nhợt nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.