PIERRE VÀ JEAN - Trang 152

Ông chồng chạm vào cánh tay bà:
"Nào, nhanh lên, không bỏ phí được một phút nào đâu".
Bà đứng thẳng dậy, bước một bước về phía con trai và chìa ra cho chàng,
lần lượt, đôi má trắng nhợt như sáp, chàng hôn lên đó chẳng nói một lời.
Rồi chàng bắt tay bà Rosémilly, bắt tay em trai và hỏi em:
"Bao giờ chú làm đám cưới?"
"Em còn chưa biết chính xác. Chúng em sẽ làm cho nó trùng với một
chuyến tàu của anh".
Cuối cùng tất cả mọi người ra khỏi phòng và lên lại boong tàu bộn bề đông
đảo người xem, phu khuân vác, thuỷ thủ.
Hơi nước rống ì ầm trong cái bụng khổng lồ của con tàu dường như đang
rung lên vì sốt ruột.
"Tạm biệt" Roland nói, vẫn vội vã.
"Tạm biệt" Pierre đáp, chàng đứng ở đầu một cây cầu gỗ nhỏ nối tàu
Lorraine với bến.
Chàng lại bắt tay tất cả mọi người và gia đình chàng ra đi.
"Mau nào, mau nào, lên xe!" ông bố kêu lên.
Một xe ngựa chở thuê vẫn chờ họ, đưa họ đến mạn ngoài cảng, nơi
Papagris đã chuẩn bị cho con thuyền Perle sẵn sàng ra khơi.
Không một hơi gió thổi, đó là một trong những ngày thu khô ráo và êm ả,
mặt biển nhẵn lì có vẻ lạnh và rắn như thép.
Jean nắm lấy một cây chèo, lão thuỷ thủ cầm cây bên kia và họ bắt đầu
chèo. Trên đê chắn sóng, trên các con đập, trên cả những cây cầu đá, một
đám đông vô kể, ồn ào náo động, đang đợi tàu Lorraine.
Thuyền Perle đi qua giừa hai làn sóng người này và chẳng mấy chốc đã ở
bên ngoài đê chắn sóng.
Thuyền trưởng Beausire, ngồi ở giữa hai người phụ nữ, cầm lái và ông ta
bảo:
"Rồi các vị xem chúng ta sẽ ở đúng trên đường tàu đi, kia kìa, thật đúng".
Và hai người đang chèo cố sức chèo để ra được xa hết mức có thể. Bỗng
Roland reo lên:
"Nó kia kìa! Tôi nhìn thấy khung buồm và hai ống khói của nó. Nó đang ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.