PIERRE VÀ JEAN - Trang 26

Nàng như đoán được rằng ý của Jean sẽ củng cố thêm ý của chính mình,
còn ý của Pierre ắt không tránh khỏi khác biệt. Khi nói về tư tưởng của
chàng, về những tư tưởng chính trị, nghệ thuật, triết lý, đạo đức của chàng,
thỉnh thoảng nàng bảo "Những điều hão huyền của anh". Thế là, chàng liền
nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh của vị pháp quan xét xử những người đàn bà,
tất cả đàn bà, những sinh linh tội nghiệp!
Trước khi các con trở về, chưa khi nào ông lão Roland mời bà Rosémilly đi
câu, ông cũng chẳng bao giờ đưa vợ theo, vì ông thích lên thuyền trước khi
trời sáng, cùng với thuyền trưởng Beausire, một thuyền trưởng đường
trường đã nghỉ hưu, gặp gỡ ở bến cảng vào các giờ nước triều lên rồi thành
bạn chí thân, và lão thuỷ thủ già Papagris, biệt hiệu Jean-Pips, chịu trách
nhiệm trông coi con thuyền.
Thế rồi, tuần trước, vào một buổi tối, khi bà Rosémilly vừa dùng bữa chiều
tại nhà ông, nói "Đi câu chắc là vui lắm nhỉ?" nhà cựu kim hoàn, được tán
dương trúng niềm đam mê và bỗng muốn quảng bá nó, muốn chiêu mộ tín
đồ như kiểu các tu sĩ, reo lên:
"Bà có muốn đi cùng không?"
"Có chứ".
"Thứ ba tới nhé?"
"Vâng, thứ ba tới".
"Bà là người phụ nữ ra đi vào năm giờ sáng được chứ?"
Nàng thốt lên một tiếng kêu sửng sốt:
"Ôi! Không đâu, đi thế nào được!"
Ông thất vọng, nguội bớt nhiệt tình, và ông bỗng hoài nghi thiên hướng
nọ.
Tuy vậy ông vẫn hỏi:
"Thế bà đi được vào mấy giờ?"
"À…chín giờ".
"Không sớm hơn được ư?"
"Không, không được. Thế đã là sớm lắm rồi".
Ông lão do dự. chắc chắn sẽ chẳng câu được gì vì nếu mặt trời hun nóng, cá
không cắn mồi nữa, nhưng hai anh em đã sốt sắng thu xếp chuyến đi, sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.