PIERRE VÀ JEAN - Trang 68

"Hôm nay bố có sử dụng thuyền Perle không?"
"Không, con trai ạ".
"Con lấy thuyền đi với Jean-Bart được chứ?"
"Được mà, con muốn lấy đến bao giờ thì lấy"
Chàng mua một điếu xì gà ngon, ở hàng đầu tiên chàng gặp, và chân bước
vui vẻ, đi xuống phía cảng.
Chàng nhìn bầu trời trong trẻo, rực sáng, màu lam nhạt, được gió biển gột
rửa, làm tươi mát.
Lão thuỷ thủ Papagris, gọi là Jean-Bart, đang ngủ gà gật trong lòng con
thuyền mà ngày nào lão cũng phải chuẩn bị sẵn sàng vào giữa trưa, nếu họ
không đi câu buổi sáng.
"Hai ta đi nào, ông chủ!" Pierre nói to.
Chàng trèo xuống chiếc thang sắt bến tàu rồi nhảy vào trong thuyền.
"Gió gì?" chàng hỏi.
"Vẫn gió ngược, cậu Pierre ạ. Ra khơi là có gió thuận đấy"
"Thế thì, lên đường thôi, ông lão".
Họ trương buồm mũi, rút neo lên, và con thuyền, được thả, lướt từ từ về
phía đập, trên mặt nước bình lặng của bến cảng. Làn gió nhẹ từ phía đường
phố thổi xuống đỉnh lá buồm, thật êm đến mức người ta chẳng cảm thấy gì
hết, và con thuyền Perle dường như có hồn do một sự sống riêng, sự sống
của những con thuyền, được một sức mạnh huyền bí ẩn giấu trong mình
đẩy đi. Pierre đã cầm cán lái, và, răng cắn điếu xì gà, hai chân duỗi trên ghế
dài, mắt lim dim dưới ánh nắng chói loà, chàng nhìn những thanh gỗ to
quét hắc ín của con đê chắn sống sượt qua bên mình.
Khi họ tới được mỏm con đập phía Bắc che chắn cho mình, và trổ ra khơi,
làn gió, mát hơn, lướt trên mặt, trên tay chàng bác sĩ như một cái vuốt ve
lành lạnh, đi vào lồng ngực chàng đang mở ra, qua một hơi thở dài, để uống
lấy nó, và gió thổi căng phồng lá buồm nâu, làm cho con thuyền Perle chúc
xuống và trở nên nhanh nhẹn hơn.
Jean-Bart bỗng kéo lên lá buồm tam giác, mà hình ba cạnh no gió trông
như một cánh chim, rồi sải hai bước đến đuôi thuyền, lão tháo chiếc đà vẫn
neo vào cột buồm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.