PIERRE VÀ JEAN - Trang 82

Nhưng hôm nay thì chàng không thể nói được nữa, không thể bảo Jean là
chàng cho rằng Jean không phải là con của bố họ. Giờ đây chàng phải giữ
lấy, phải chôn vùi trong lòng mình nỗi nhục do mình phát hiện, phải giấu
tất cả mọi người vết nhơ mình nhìn thấy, và không ai được phát giác, ngay
cả em chàng, nhất là em chàng.
Giờ đây chàng chẳng còn nghĩ y đến sự tôn trọng hão huyền của dư luận.
chàng những muốn toàn thiên hạ kết tội mẹ chàng miễn là chàng biết bà vô
tội, chàng, một mình chàng! Làm sao chàng có thể chịu đựng việc sống bên
bà, hàng ngày, mà cứ nhìn bà là nghĩ rằng bà đã sinh ra em chàng từ sự ăn
nằm với một người lạ?
Vậy mà bà điềm tĩnh và thanh thản biết bao, bà có vẻ tự tin biết bao! Có thể
nào một người phụ nữ như bà, có tâm hồn trong trẻo và trái tim ngay thẳng,
lại sa ngã, bị niềm đam mê lôi cuốn, mà sau này, chàng gã một cái gì lộ ra
từ những niềm hối hận, từ những hồi ức của lương tâm bối rối?
Ôi! Những niềm hối hận! Những niềm hối hận! Xưa kia trong thời gian đầu
ắt hắn chúng phải dày vò bà, rồi chúng đã phai mờ đi, như mọi sự đều phai
mờ. chắc chắn, bà đã khóc cho lỗi lầm của mình, rồi dần dà, đã hầu như
quên lãng nó. Chẳng phải là tất cả đàn bà, tất cả, đều có cái năng khiếu lãng
quên thật phi thường, nó khiến cho họ, sau vài năm, chỉ hơi nhận ra người
đàn ông mà họ đã trao đôi môi và trao cả thân hình cho những nụ hôn? Nụ
hôn giáng như sấm sét, tình yêu qua như giông bão, rồi cuộc sống lại yên ả
như bầu trời, và bắt đầu lại y như trước kia. Ai mà nhớ một đám mây?
Pierre không thể ở lại trong phòng mình được nữa. Ngôi nhà này, ngôi nhà
của cha chàng nghiến bẹp chàng. Chàng cảm thấy mái nhà đè xuống đầu
mình và các bức tường bóp nghẹt mình. Và vì rằng khát, chàng thắp cây
nến để đi uống một ly nước mát ở bình lọc dưới bếp.
Chàng xuống hai tầng gác, rồi, khi trở lên cầm bình chàng đầy, chàng ngồi,
chỉ mặc áo lót, trên một bậc thang có luồng gió thổi, và uống không dùng
ly, từng ngụm dài, như một người chạy đua hết hơi. Khi thôi cựa quậy, sự
tĩnh lặng của ngôi nhà khiến chàng xúc cảm, rồi, lần lượt, chàng phân biệt
được từng tiếng động nhỏ. Thoạt tiên là đồng hồ trong phòng ăn mà tiếng
tích tắc như to lên từng giây từng giây. Rồi chàng lại nghe thấy tiếng ngáy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.