PIERRE VÀ JEAN - Trang 91

Pierre đáp:
"Thì cần gì? Có phải đó là một lý do để bắt chước bọn ngu ngốc? Nếu đồng
bào của tôi đần độn hay bất lương tôi có cần theo gương họ không? Một
người đàn bà không lầm lỡ bởi lẽ chị hàng xóm của mình có tình nhân".
Jean bật cười:
"Anh có những lập luận so sánh như thể rút từ châm ngôn của một nhà đạo
đức học".
Pierre chẳng hể đối đáp. Mẹ và em chàng lại bàn về vải vóc và ghế bành.
Chàng nhìn họ như đã nhìn mẹ mình, sáng nay, trước khi đi Trouville,
chàng nhìn họ tựa thể người xa lạ đang quan sát, và quả thực chàng ngỡ
mình bỗng dưng bước vào một gia đình không quen biết.
Đặc biệt, cha chàng khiến con mắt và ý nghĩ chàng ngạc nhiên. Người đàn
ông to béo, nhẽo nhợt, thoả mãn và ngớ ngẩn kia, đó là cha chàng, cha của
chàng! Không, không! Jean không giống ông ta chút nào hết.
Gia đình chàng! Từ hai hôm nay, một bàn tay không quen biết và tai ác,
bàn tay một người chết, đã giật đứt và bẻ gãy, từng sợi một, tất cả những
sợi dây liên kết bốn con người này với nhau. Hết rồi, tan vỡ rồi. Chẳng còn
mẹ nữa, vì chàng sẽ không yêu bà được nữa, khi không thể tôn sùng bà với
niềm kính trọng tuyệt đối, âu yếm và hiếu thảo, cần thiết cho lòng những
người con, chẳng còn em nữa, bởi đứa em ấy là con một người xa lạ, chàng
chỉ còn lại một người cha, người đàn ông to béo kia, mà chàng không yêu,
dù không muốn thế.
Và đột nhiên:
"Mẹ này, mẹ đã tìm thấy bức chân dung ấy chưa?"
Bà mẹ mở to đôi mắt ngạc nhiên:
"Bức chân dung nào?"
"Chân dung của Maréchal!"
"Không..à có…mẹ chưa tìm thấy, nhưng mẹ cho là mẹ biết nó ở đâu"
"Gì vậy?" Roland hỏi.
Pierre bảo ông ta:
"Một bức chân dung nhỏ của Maréchal, trước đây ở trong phòng khách nhà
ta tại Paris, con nghĩ Jean sẽ hài lòng khi có nó".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.