QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 128

Hệ quả của chuỗi phản ứng hóa học trên não ấy là một cú chập điện

chậm chạp. Tôi nghĩ mà không thực sự nghĩ nổi chuyện gì. Trong đầu tôi
hình thành một chuỗi những hình ảnh chậm và không thể chi phối. Mẹ tôi,
bố tôi. Khuôn mặt họ thoắt già cỗi hơn hẳn ngoài đời. Tôi cố sức để xua
đuổi chúng đi thì lại hiện ra khuôn mặt chị tôi. Nhạt nhòa. Tôi không thể
nhìn rõ chị ấy.

Tức là tôi không nhớ nổi khuôn mặt chị ấy trông như thế nào. Nhưng

hình ảnh ấy làm tôi buồn và thế là tôi xua cả chị ấy đi. Đỡ khó khăn hơn,
nhưng vừa xua chị ấy ra thì lại đến gương mặt Francesco. Mặt cậu ấy cũng
mờ nhạt. Rồi những chớp đèn từ quá khứ. Ký ức thời trung học, ngày đầu
tiên nghỉ hè hồi cuối năm lớp bốn (sao lại đúng ngày ấy? sao tôi lại nhớ
nó?), cơn nức nở không nín nổi của một thằng bé trong một buổi liên hoan
hồi tôi còn bé. Sao cái thằng ấy lại khóc nhỉ? Tôi rất thương nó, nhưng lại
không giúp gì cho nó được. Tôi không nói được câu nào khi hai thằng lớn
mặt mũi độc ác cười nhạo nó. Tôi chỉ cảm thấy rất nhục nhã khi quay đi chỗ
khác.

Rồi những hình ảnh xa xôi hơn nữa. Xa đến mức tôi không phân biệt

nổi. Và rất chậm.

Tất cả đều rất chậm, chậm không chấp nhận nổi.

Có gì đó trong tôi đang tan rã, và cuối cùng đã đến lúc tôi không chịu

được nữa.

Tôi đi vào phòng mình bật một băng cát xét của Dire Straits. Tiếng

guitar của Knopfler đá văng sự yên lặng và tất cả những thứ đang xâm
chiếm đầu óc tôi. Tôi cầm mấy quân bài lên và bắt đầu tập. Rồi tiếng nhạc
tắt còn tôi vẫn tập tiếp như thể không còn chuyện gì khác đáng để tâm. Tôi
chỉ ngừng khi nghe tiếng chìa khóa mẹ tôi mở cửa, khoảng hai giờ chiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.