QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 139

Tôi chầm chậm tiến lên lối xe chạy, xa xa cuối đường thấp thoáng

một căn biệt thự hai tầng, và đột nhiên tôi thấy trào lên nỗi bất an, đến từ
một cảm giác siêu thực mãnh liệt trộn với thôi thúc chạy trốn.

Tất cả đều không thực và rất lạ. Xe chạy chầm chậm trên con đường

trồng hai rặng thông rất cao, tôi nghĩ đến việc quay xe lại chạy trốn, nhưng
rồi nhìn vào gương hậu thì cánh cổng chính đang khép lại, không một tiếng
động như lúc nó mở ra.

Xe tiến lên trước. Tự nó đi. Đến tận căn biệt thự.

Có một cánh cổng vòm, Maria đang đứng bên dưới, ngón tay chỉ tôi

sang bên phải. Lúc đầu tôi không hiểu, tôi nghĩ cô đang chỉ cho tôi đường
trốn. Có lẽ có vấn đề gì đột xuất - ông chồng chăng? - và tôi phải trốn ra
góc nào đấy. Trong vài giây tôi thấy vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm.

Rồi tôi hiểu ra cô đang chỉ cho tôi biết phải đỗ xe ở đâu. Có một mái

che phủ cây leo, tôi đỗ xe dưới đó bên cạnh một chiếc Lancia có vẻ bị bỏ
mặc ở đấy không biết bao lâu rồi. Có cả một chiếc xe nhỏ tối màu, tôi nghĩ
chắc là xe của Maria. Rồi tôi đi xuyên qua khoảng sân giữa chỗ để xe tới
cánh cửa vòm, cảm giác cử động của mình rất chậm, trong khi mưa tuôn xối
xả lên người.

Cô bảo Chào, vào đi, rồi quay ngay vào nhà trong khi tôi vẫn còn

đang đáp lời. Bên trong tất cả đều quá ngăn nắp, có mùi của một loại nước
thơm nào đấy chuyên để lau chùi.

Chúng tôi uống nước quả trong bếp và nói chuyện một chút. Điều duy

nhất tôi nhớ là buổi sáng cô ấy không thích có người trong nhà nên bà dọn
dẹp sau bữa trưa mới tới. Đến lúc ấy thì tôi đã đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.