QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 141

Nhiều lần. Càng lúc càng nhanh hơn. Như trong cái trò trẻ con lặp đi

lặp lại một từ cho đến khi đầu óc mê đi và quên mất nghĩa của từ ấy.

Yêu.

Sau đó tôi thèm châm một điếu thuốc nhưng không dám. Cô ấy bảo

ghét mùi thuốc. Thế nên tôi nằm yên thẳng cẳng, trần truồng trong khi cô
nói chuyện. Cũng trần truồng nằm thẳng cạnh tôi. Thỉnh thoảng cô ấy lùa
tay vào giữa hai đùi, như cử chỉ của người đang xát xà phòng.

Cô ấy nói, còn tôi nhìn trần nhà, mưa vẫn tiếp tục rơi và thời gian như

ngừng lại.

Tôi không nhớ tí gì lúc tôi mặc lại quần áo, lần lượt làm ngược lại cái

chu trình đã đưa chúng tôi vào đến cái phòng dành cho khách ấy, cũng
chẳng nhớ lúc chúng tôi hẹn hò gặp lại hay lúc chào tạm biệt. Một vài hình
ảnh của cái buổi sáng hôm ấy còn rất rõ. Nhưng những hình ảnh khác thì
biến mất. Ngay lập tức.

Khi tôi đi trời vẫn còn mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.