QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 142

Mười Bốn

Cho đến ngày thứ Ba tháng Sáu ấy ký ức của tôi vẫn ghi theo trình tự

thời gian. Sau đó, các sự việc đột nhiên tăng tốc trong một nhịp điệu lệch
lạc và không thực. Có rất nhiều cảnh, vài cảnh có màu, vài cảnh chỉ đen
trắng; thường là cảnh câm như trong các giấc mơ; đôi khi lại kèm theo một
âm thanh kỳ quái không hợp.

Những cảnh ấy tôi chỉ luôn thấy được từ bên ngoài, như một khán giả.

Trong những năm tháng sau, nhiều lần tôi cố thử quay ngược tâm trí

mình sống lại những chuyện tôi đã sống qua. Tôi cố nhìn lại những cảnh ấy
từ cách nhìn mà tôi có hồi nó xảy ra nhưng không lần nào làm nổi.

Kể cả bây giờ, khi viết lại, tôi vẫn cố, nhưng chỉ cần hơi cảm thấy

được nó thì dường như lại có một cay súng cao su bắn văng tôi ra và khiến
tôi mất hết mọi liên tưởng. Rồi khi hình ảnh quay lại rõ nét trong tôi thì tôi
lại là khán giả. Khán giả ở một chỗ ngồi khác, góc nhìn khác, khi gần hơn
khi lại xa hơn. Có những khi đáng sợ hơn nữa là nhìn từ trên cao xuống.

Nhưng vẫn chỉ là khán giả.

Tôi gặp Maria khá thường xuyên. Hầu như là vào buổi sáng nhưng

thỉnh thoảng vào tối khuya. Căn nhà lúc nào cũng yên lặng và cực kỳ sạch
sẽ. Khi ra về tôi có cái cảm giác hơi buồn nôn và để làm nó trôi đi tôi tự nhủ
với mình đây sẽ là lần cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.