QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 144

tay chơi mới, thường là ở ngoài Bari. Hầu như toàn là những tay không
chuyên, và chúng tôi chỉ gặp lại họ nhiều nhất là một lần, cho họ gỡ lại.

Tôi chưa bao giờ hiểu nổi làm thế nào Francesco sắp xếp được nhiều

chiếu bạc đến thế, với nhiều người như thế, mà không mấy ai biết nhau.

Tuy nhiên sau vài tháng thì bạn chơi của chúng tôi cũng thay đổi hẳn.

Ban đầu hầu như chúng tôi toàn đánh với dân có tiền, rất nhiều tiền. Những
người mà thua năm, sáu hay mười triệu ở bàn poker chỉ làm họ bực mình
nhưng không đến nỗi thành bi kịch cá nhân hay gia đình. Rồi theo thời gian
loại người như thế ngày càng ít đi, và bắt đầu có những kiểu người khác.
Theo thời gian, chiếu bạc của chúng tôi bắt đầu xuất hiện càng ngày càng
đông những nhân viên quèn, vài sinh viên như chúng tôi, công nhân, thậm
chí người về hưu. Đôi khi là những người chỉ hơn dân nghèo một tí. Họ
cũng thua to như bọn giàu có, nhưng với họ thì chuyện không đơn giản như
thế.

Mọi chuyện diễn ra không như chúng tôi thỏa thuận ban đầu, mỗi kỳ

lại như một cú tụt xuống dần.

Tôi không muốn biết nó đang tụt xuống đâu.

Gã hói ngồi ở lối vào khu vui chơi mặc áo gi lê vai có hai chỏm lông

đen. Tôi bảo gã mình cần gặp Nicola. Tôi chẳng biết Nicola là ai, nhưng
Francesco bảo tôi cứ làm thế. Gã hỏi đảo mắt nhìn xung quanh rồi hất đầu
vào bên trong. Tôi đi xuyên qua một căn phòng lớn mà dàn điều hòa cũ kỹ
kêu ầm ầm không thể làm mát được hết. Tôi thấy hàng chục máy chơi điện
tử có vẻ ngoài rất vô tội: chiến tranh giữa các vì sao, đua ô tô, bắn súng và
các trò đại loại. Tối hôm ấy có ít người chơi ở các máy. Tất cả bọn họ đều là
người lớn, vừa băng qua phòng tôi vừa lơ đãng tự hỏi không biết họ chơi
cái trò gì. Francesco từng giải thích với tôi là rất nhiều trong số các máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.